Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2678: Vấn đề mấu chốt

“Xong rồi sao?” Gương mặt ông cụ gầy gò lộ vẻ hoài nghi, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Trương Minh Đà, hiển nhiên là chờ ông cho câu trả lời.
Trương Minh Đà thản nhiên đáp: “Hắn nói xong, chính là xong. Nhậm chân nhân, ngươi có thể vận khí thử một chút.”
“Được, bần đạo sẽ thử ngay.” Ông cụ gầy gò không do dự, lập tức khoanh chân ngồi dậy, dồn khí đan điền vận chuyển quanh thân, quả nhiên không hề có chút trở ngại. Linh áp khổng lồ bên trong cơ thể đã không còn, toàn thân thông suốt thì không nói, thậm chí tu vi còn tăng lên một chút, không thể tưởng tượng được.
“Điều này thật sự là…” Ông cụ gầy gò không nén được sự cuồng hỉ trong lòng, gương mặt cũng hiện lên sự kích động. Lúc này, ông không thể hình dung được cảm nhận của mình như thế nào: “Hạ cư sĩ, y thuật của ngươi quá thần kỳ, khiến bần đạo nhìn mà than thở.”
Hạ Thiên cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn: “Không cần cảm thán, đây đều là thao tác cơ bản.”
“Đây chính là uy lực của Nghịch Thiên Bát Châm chân chính sao?” Ông cụ gầy gò vẫn sợ hãi thán phục: “Nhưng năm đó, vì sao Ma Vân Chân Nhân không thể giải trừ chứng bệnh cho sư phụ và sư huynh của ta chứ?”
“Không phải ai cũng có thể tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Trên thế giới chỉ có ta mới có thể tu luyện, cũng chỉ có ta mới có thể học xong. Cho dù những người khác có luyện cũng không có hiệu quả.”
Ông cụ gầy gò nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: “Không sai, năm đó Lữ sư huynh đã thử học Nghịch Thiên Bát Châm do Ma Vân Chân Nhân đưa đến. Kết quả huynh ấy không hề có thu hoạch, thậm chí còn tưởng rằng bị Ma Vân Chân Nhân lừa gạt. Bây giờ nghĩ lại, đúng là tư chất của chúng ta không đủ, có bảo vật mà không cách nào phát huy tác dụng.”
“Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa.” Trương Minh Đà nhắc nhở: “Bây giờ ngươi tiến hành bước kế tiếp đi.”
Thạch Thuần hiếu kỳ hỏi: “Tiếp theo, anh rể muốn trị cho ba người trong đỉnh sao?”
“Ba người kia thì bỏ qua đi, bọn họ chết quá lâu rồi.” Hạ Thiên tức giận trừng Thạch Thuần: “Của ta là Nghịch Thiên Bát Châm, không phải Sinh Tử Bộ.”
“Sư phụ bần đạo và hai vị sư huynh đích thật thăng thiên quá lâu.” Ông cụ gầy gò thở dài, cảm khái: “Nếu thế gian sớm có nhân vật như Hạ cư sĩ, có lẽ bọn họ sẽ không…. Thôi, không nói cũng được.”
Trương Minh Đà nhắc nhở: “Chính sự quan trọng hơn.”
“Hạ cư sĩ, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến chỗ linh mạch bị vỡ.” Ông cụ gầy gò đứng lên, vẫy tay với Hạ Thiên, sau đó bước đến một nơi trống trải trong phòng rồi biến mất không thấy đâu.
“Đại sư phụ, ông ở đây tiếp đãi tiểu muội chân dài và Thuần nha đầu, ta đi một chút rồi về.” Hạ Thiên đi theo, đến góc tường mới phát hiện có một cánh cửa rất nhỏ không thể thấy được, liền quay lại nhìn Trương Minh Đà.
“Ngươi đi đi.” Trương Minh Đà đáp lại một câu: “Nếu lực bất tòng tâm, ngươi nên lui về sớm, đừng cậy mạnh.”
Hạ Thiên hơi khinh thường. Xưa nay hắn chưa từng cho rằng sẽ có lúc hắn lực bất tòng tâm.
Đẩy cánh cửa nho nhỏ kia, Hạ Thiên bước vào một thế giới màu xanh biếc dạt dào.
Nói đi thì cũng không chính xác, phải nói là phiêu.
Chỗ kỳ diệu của thế giới này chính là không có trời, không có đất, chỉ có khí tức màu xanh và ánh sáng màu xanh đầy trời.
Hạ Thiên bước một bước vào, cả người liền bay lên, giống như trong nước, lại giống như giữa không trung.
“Hạ cư sĩ, sang bên này đi.” Cách đó không xa, ông cụ gầy gò xuất hiện, vẫy tay với Hạ Thiên: “Nơi này là nội bộ linh mạch. Ngươi chỉ cần làm quen với sự lưu chuyển của nó, ngươi có thể tự do tự tại khống chế cơ thể của mình.”
Hạ Thiên rất nhanh thích ứng với loại cảm giác này, nhưng hắn cũng nhạy bén phát giác được dường như có một luồng sức mạnh yếu ớt đang hô hấp băng hỏa linh thể của hắn bên trong linh mạch.
“Chỗ bị vỡ nằm ở đây.” Ông cụ gầy gò chờ Hạ Thiên bay đến gần, lập tức đưa tay chỉ.
Hạ Thiên thuận theo phương hướng của ông cụ nhìn sang, phát hiện có một lỗ hổng, rất nhiều ánh sáng và khí tức màu xanh đang không ngừng tràn ra ngoài.
Ba đại đỉnh vừa lúc nằm ở vị trí đó miễn cưỡng ngăn chặn phần lớn khe hở, lợi dụng đan đỉnh và không khiếu đan điền đẩy linh khí trở về bên trong linh mạch.
Nhưng lỗ hổng thật sự quá lớn, hơn nữa còn có khuynh hướng càng lúc càng lớn. Ba đan đỉnh cũng chỉ miễn cưỡng chèo chống, đoán chừng không bao lâu sau sẽ băng liệt.
“Để ta qua đó xem một chút.” Thân hình Hạ Thiên nhoáng một cái, như giao long bay đến gần lỗ hổng, nhìn một chút không nhịn được lẩm bẩm: “Có chút kỳ lạ.”
Thông qua lỗ hổng, Hạ Thiên nhìn một cái đã nhìn rõ hình dạng linh mạch dưới lòng đất. Nó giống như một con ngọa long, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng mảnh vảy rồng.
“Nơi này là vảy ngược của rồng.” Ánh mắt Hạ Thiên quét qua toàn bộ linh mạch một lần, phát hiện được vấn đề mấu chốt.
Linh mạch dưới lòng đất được gọi là linh mạch bởi vì hình dáng của nó giống với rồng. Thậm chí trong những quyển tiểu thuyết cổ sơn hải chí quái còn có linh mạch hóa rồng bay lên. Bình thường mà nói, đa số long mạch vỡ tan là do địa chấn, thiên tai. Vị trí bị vỡ đều là ngẫu nhiên.
Trước mắt, linh mạch dưới lòng đất bị vỡ lại là chỗ vảy ngược, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, không cần nghĩ cũng biết, nhất định có người cố tình làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận