Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2392. Tin tức về thân thế của A Cửu

“Hạ Thiên, A Cửu, ta biết hai người các ngươi có chút hiểu lầm với ta.”
Ứng Hiểu Nguyệt hít sâu mấy lần, mới dần dần khôi phục sự bình tĩnh, “Nhưng việc này không quan trọng, ân oán trước kia tạm thời gác qua một bên.”
“Ở trên hòn đảo này, kỳ thực chúng ta cũng coi như là đồng minh, đáng lẽ phải nên đồng tâm hiệp lực, thống nhất đối ngoại mới đúng.”
A Cửu không dễ dàng bị dao động, thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ tới chơi, không có cái gọi là bên trong, bên ngoài.”
“Nói vậy đúng là không thú vị, tất cả mọi người thẳng thắn một chút, không tốt sao?”
Ứng Hiểu Nguyệt hoàn toàn bình tĩnh lại, khóe miệng lần nữa nở nụ cười tự tin, “Các ngươi và Y Tiểu Âm là mục tiêu của đảo Sương Nguyệt, là âm Y môn, là âm Hậu...... Mà ta cũng thế.”
“Đây chính là tiền đề để chúng ta hợp tác.”
Sau đó đôi mắt đẹp của Ứng Hiểu Nguyệt nhìn về phía Hạ Thiên, “Hơn nữa, không phải chúng ta đã sớm ước định rồi sao?”
Hạ Thiên khoát tay, vẻ mặt tùy ý nói: “Là vợ Y Y bảo ta đi theo ngươi đến đảo Sương Nguyệt gì đó, nhưng mà ngươi thật sự kém cỏi, đến bây giờ còn không tìm được hòn đảo kia ở đâu, cũng không tìm thấy vợ Y Y, thế thì ước định đó đương nhiên không được tính.”
“Vậy nếu như chúng ta tìm được đảo Sương Nguyệt, cũng tìm được Y Tiểu Âm thì sao.”
Lúc Ứng Hiểu Nguyệt nói lời này, vẻ mặt tràn đầy tự tin, ý vị thâm trường.
A Cửu nhíu mày, cảm giác nữ nhân này đang nói hươu nói vượn, đảo Sương Nguyệt thần bí cỡ nào cơ chứ, làm sao dễ dàng bị người ngoài đảo biết được, lại nói tung tích của Y Tiểu Âm ngay cả nàng còn không rõ ràng, thì sao Ứng Hiểu Nguyệt có thể biết được.
“A Cửu, ngươi đừng không tin.”
Ứng Hiểu Nguyệt nhìn ra sự nghi hoặc của A Cửu “Đảo chủ của Tiêu Đảo vẫn luôn liên lạc với đảo Sương Nguyệt, dù sao người trên đảo Sương cũng cần phải ăn uống ngủ nghỉ, chỉ dựa mỗi vào cái tòa đảo rách chim không thèm ị kia, thì không thể tự cung tự cấp.”
“Hơn nữa, lão môn chủ cũng đang ở Tiêu Đảo, đang lập mưu đổ bộ lên đảo Sương Nguyệt, ngươi cẩn thận tìm xem, nói không chừng có thể gặp được hắn.”
Nói xong, nàng dừng lại hai ba giây, “Còn về Y Tiểu m, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ở trên đảo.”
“Nói nửa ngày cũng chỉ là nói vớ vẩn.” Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Những thứ này không cần ngươi nói thì chúng ta cũng biết.”
Ứng Hiểu Nguyệt gật đầu: “Điểm ấy ta tin, dựa vào thực lực của các ngươi muốn biết những tin tức này đúng là không khó.”
“Vậy rốt cuộc ngươi đang quanh co cái gì.” A Cửu lạnh giọng nói.
“Không nói vòng vo vậy thì tỏ vẻ ta rẻ quá.” Ứng Hiểu Nguyệt hai tay ôm trước ngực, thản nhiên nói: “Được, bây giờ có thể nói thẳng.”
“Trường Sinh hội vào tối nay sẽ đấu giá rất nhiều thứ, mà ta muốn chỉ có một thứ, đó chính là chìa khóa tiến vào đảo Sương Nguyệt.”
“Vậy ngươi dùng tiền lấy nó không được sao.” A Cửu vẻ mặt không hiểu, “Nói với ta cái này làm gì?”
“Đã nói rồi mà, ta muốn hợp tác với hai ngươi.”
Ứng Hiểu Nguyệt cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, “Chuẩn xác mà nói, thì người ta luôn muốn hợp tác chỉ có hắn thôi.”
Hạ Thiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không có hứng thú.”
“Ngươi nghe chưa.” Ứng Hiểu Nguyệt giang tay ra, nói với A Cửu: “Cho nên muốn hợp tác với hắn nhất định phải kéo theo ngươi và Y Tiểu m, bằng không kế hoạch của ta sẽ không thể thành công.”
“Vậy ngươi có điều kiện gì có thể khiến ta động lòng?” A Cửu cười ha hả, trong lòng chỉ cảm thấy nữ nhân này vẫn đáng ghét giống như trước kia.
Ứng Hiểu Nguyệt lộ vẻ trong lòng đã có chuẩn bị: “Đương nhiên là có.”
“Nói nghe chút coi.”
A Cửu cười nhạt một tiếng, cũng không cảm thấy có điều kiện gì có thể đả động được nàng.
Ứng Hiểu Nguyệt nói: “Chỉ cần ngươi khiến Hạ Thiên đáp ứng giúp ta, vậy ta liền nói thân thế của ngươi cho ngươi biết.”
“Ngươi nói cái gì?” A Cửu nhăn mày lại, lạnh lùng liếc nhìn Ứng Hiểu Nguyệt, “Ngươi lặp lại lần nữa.”
Nụ cười của Ứng Hiểu Nguyệt vẫn không thay đổi, chậm rãi nói: “Ta nói là ta có thể nói thân thế của ngươi cho ngươi biết.”
“Thân thế của ta?” A Cửu không khỏi giễu cợt, “Sao ngươi lại biết.”
“Ta không biết, nhưng có người biết.” Ứng Hiểu Nguyệt trả lời: “Mà ta đã dùng nhiều tiền để mua tin tức này.”
A Cửu lạnh lùng nói: “Ta không tin, đừng tưởng rằng kiểu mô típ này có thể gạt được ta, hơn nữa ta đã sớm không có hứng thú với thân thế của mình, khi những người đó từ bỏ ta thì cái gọi là huyết thống tình thân cũng đã bị cắt đứt từ lúc đó......” Hạ Thiên bỗng nhiên đưa tay che miệng A Cửu lại, rồi liếc nhìn Ứng Hiểu Nguyệt, không kiên nhẫn nói: “Ta đồng ý với ngươi, ngươi nói thân thế của Cửu nha đầu cho ta biết là được rồi.”
“Ngươi!” A Cửu trừng mắt với Hạ Thiên.
“Cửu nha đầu, ngươi không muốn biết thân thế của ngươi, nhưng mà ta muốn biết.”
Hạ Thiên cười hì hì, không cho là đúng nói: “Dù sao chỉ là giúp nữ nhân này một vấn đề nhỏ mà thôi, không có gì lớn.”
“Quá tốt rồi.” Ứng Hiểu Nguyệt không khỏi mừng rỡ, lập tức móc ra một tờ giấy ở trong ngực, đưa cho Hạ Thiên: “Trên này có ghi một phần tin tức về A Cửu, ngươi cầm trước đi.”
“Phần còn lại thì sau này ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi.” Nói xong, Ứng Hiểu Nguyệt lắc lư eo nhỏ, hài lòng rời đi.
“Cửu nha đầu, ngươi muốn xem không?” Hạ Thiên vuốt tờ giấy kia, liếc nhìn A Cửu, thuận miệng hỏi.
Ánh mắt A Cửu lóe lên, nửa ngày trôi qua cũng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận