Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2336. Đều là ma chết sớm

Tới thời điểm gần nửa đêm, quản gia William gõ cửa phòng của Hạ Thiên và A Cửu: "Chủ nhân, buổi giao lưu sắp bắt đầu rồi."
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, Hạ Thiên và A Cửu cùng đi ra ngoài, trang phục của hai người đều rất tùy ý, thuộc về ăn mặc sao cho thoải mái, không có hứng thú với thiết kế hàng hiệu gì đó.
Quản gia William mắt nhìn thẳng, trên mặt nở nụ cười, nói: "Buổi giao lưu ở tầng 12, hai vị xin mời đi theo ta."
"Ngươi, đi trước dẫn đường đi." A Cửu gật gù.
"Vâng." Quản gia William đi về phía trước, đại khái đi trước hai người một bước rưỡi, thân thể hơi nghiêng người, thỉnh thoảng nói những hạng mục cần chú ý trong buổi giao lưu cho bọn họ: "Buổi giao lưu này là bán công khai, trên nguyên tắc phàm là hành khách trên thuyền đều có thể tham gia. Có điều, người có thư mời có quyền ưu tiên giao dịch, hơn nữa có thể lựa chọn không công khai thân phận."
A Cửu thuận miệng hỏi: "Thế buổi giao lưu như này bình thường sẽ có bao nhiêu người?"
"Về điều này cũng không có quy định, lần này đại khái không tới trăm người." Quản gia William từ từ giải thích: "Mỗi lần thư mời nhiều nhất không quá sáu mươi tấm, mà đối với những người không có thư mời, buổi giao lưu cũng có một vài mẹo, như vậy có thể cô lập được phần lớn người chỉ tham gia cho vui."
"Mẹo gì?" A Cửu đôi hỏi.
"Cái này còn phải hỏi sao? Dù là ở đâu, mẹo tốt nhất chính là tiền." Lúc này, một giọng nói hơi bất thiện vang lên ở bên cạnh, "Có tiền, đặc biệt là có đủ nhiều tiền, là có thể muốn làm gì thì làm, nói thí dụ như ta."
Người đến là Thái Giai Húc, bên người còn có một người để Hạ Thiên cảm thấy khá quen mắt, hiển nhiên là Hứa Tiểu Quân, cô em họ của Hứa Kiều Na.
Mấy ngày trước, tiểu cô nương này còn không nể mặt Thái Giai Húc, vậy mà giờ lại cực kì thản nhiên ôm lấy khuỷu tay của hắn, biến hóa này thực sự là có chút lớn, cũng không biết trong thời gian này phát sinh chuyện gì.
"Hạ Thiên, ngươi thấy rồi chứ, hiện tại Tiểu Quân đã là người của ta, tốt nhất là người đừng có ý đồ với nàng." Thái Giai Húc dường như đã quên chuyện bị Hạ Thiên đánh trước đó, vẫn tự cho là đúng cảnh cáo nói.
Hứa Tiểu Quân cũng nhìn Hạ Thiên một cái, lộ ra ánh mắt khá là áy náy, nhưng không hề nói gì.
"Đồ đần." Hạ Thiên cũng không có hứng thú về chuyện của người khác, cũng lười hỏi, chỉ là mắng Thái Giai Húc một câu.
"Hạ Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta!" Thái Giai Húc vẫn ấm ức khó nguôi, trừng mắt nhìn Hạ Thiên rồi nói: "Trường Sinh hội lần này, ngươi sẽ không có bất cứ thu hoạch gì, dù là ngươi muốn mua món đồ gì, ta đều sẽ trả giá gấp mười lần để cướp."
"Thế thì tiền của ngươi có lẽ sẽ không đủ đâu." A Cửu không khỏi nở nụ cười, mặc dù nàng không rõ Hạ Thiên có bao nhiêu sản nghiệp, chỉ riêng tập đoàn Thần Y đã là một con quái vật khổng lồ khiến rất nhiều phú hào phải ngưỡng mộ.
Hơn nữa hắn còn có y thuật có thể kiếm được giá trên trời vào bất cứ lúc nào, trên thế giới này, người có nhiều tiền hơn hắn đúng thật là đếm trên đầu ngón tay, chớ đừng nói chi là tên ngu ngốc ở trước mặt.
"Hừ!" Thái Giai Húc hừ lạnh một tiếng, ôm Hứa Tiểu Quân rồi chậm rãi đi vào hội trường buổi giao lưu.
Trước khi tiến vào, Hứa Tiểu Quân bỗng nhiên quay đầu lại, quăng cho Hạ Thiên một ánh mắt khó hiểu, chỉ là vẫn không có mở miệng nói gì cả.
"Chàng biết tiểu cô nương này?" A Cửu đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt đó của Hứa Tiểu Quân, "Xem ra nàng dường như đang gặp vấn đề nan giải gì đó."
"Quen biết thì quen biết, nhưng cũng không quá thân.” Vẻ mặt của Hạ Thiên thờ ơ: "Cửu nha đầu, dù là nàng ta có gặp phải vấn đề nan giải gì đi chăng nữa, cũng không liên quan gì đến chúng ta."
A Cửu nghĩ thầm cũng đúng, trên người bọn họ còn cả một đống phiền phức chưa giải quyết.
"Hội trường ở phía trước, dựa theo quy định, ta không tiện tiến vào, chỉ chờ ở bên ngoài." Quản gia William nở nụ cười đứng ở trước cửa hội trường, "Đương nhiên, nếu như chủ nhân có nhu cầu gì, có thể dặn dò ta đi làm bất cứ lúc nào."
Hạ Thiên lười biếng nói: "Không cần, ngươi cứ ở đây đi."
Dứt lời, hắn liền ôm eo nhỏ của A Cửu, đẩy cửa chính hội trường ra, chậm rãi đi vào.
Trong hội trường, không gian khá rộng, có mười mấy bàn tròn lớn được bày ra, bên trong đã có rất nhiều người bốn phía ngồi quanh những bàn tròn đó, nhìn dáng dấp cũng không giống buổi giao lưu gì cho lắm, giống đang tổ chức một tiệc tối thì hơn.
Hai người Hạ Thiên đến muộn, cho nên cũng không có quá nhiều lựa chọn, chỉ chọn một bàn trống gần đó, rồi ngồi xuống.
"Người ở đây... Có chút kỳ quái thì phải." A Cửu nhìn người trong hội trường một vòng, tình huống có chút nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nàng vốn cho rằng những người tới tham gia cái gọi là Trường Sinh hội, khẳng định đại đa số đều là lão nhân năm, sáu mươi tuổi như Phương Thiên Tề, dù sao chỉ có người già sắp chết tới nơi mới có loại suy nghĩ phi thực tế kia.
Nhưng mà, lúc này đại đa số người trong hội trường đều là người bốn mươi tuổi trở xuống, thậm chí còn có mấy người vị thành niên, tình huống này thật sự là có chút khó hiểu.
"Cửu nha đầu, chuyện này có gì mà kỳ quái." Hạ Thiên lười biếng ngáp, phản bác nói.
A Cửu nói hết những gì mà mình nghĩ, sau đó hỏi ngược lại: "Lẽ nào chàng không cảm thấy kỳ quái chút nào sao? Những người này rõ ràng còn trẻ, còn đang tuổi thanh xuân, thong thả tận hưởng cuộc sống, cầu trường sinh làm chi."
Hạ Thiên cười hì hì: "Cửu nha đầu, nàng cũng có chút đần thật đấy. Người cầu trường sinh không nhất thiết phải là lão đầu, mà còn có những người sắp phải chết."
"Cái gì?" A Cửu không khỏi sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra: "Chàng là đang nói những người này..."
"Đúng vậy." Hạ Thiên gật gù, "Những người trong Trường Sinh hội này đều là ma chết sớm."
Lời này của Hạ Thiên lập tức khiến cho những người cùng bàn hết sức bất mãn, một người trong đó vỗ bàn đứng dậy, dữ tợn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, gào thét nói: "Mẹ nó, ngươi nói ai là ma chết sớm đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận