Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3811: Nghĩ không ra lại không chịu nổi một kích

“Ngươi bận rộn cả nửa ngày, nhưng ta không hề có chút tổn thương nào.” Vu tiên cô cười nhạt, làm ra vẻ bình tĩnh: “Nếu không phải nhìn ngươi quả thật có chút tuệ căn, thích hợp làm đệ tử môn hạ của ta, ta chỉ cần tiện tay vung lên, ngươi đã nằm xuống đất rồi.”
Dương San hiển nhiên không tin: “Vậy ngươi ngược lại nằm xuống cho ta thử một chút.”
“Haiz, ta nhường lối cho ngươi, nhưng ngươi vẫn minh ngoan bất linh như vậy.” Vu tiên cô bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên sắc mặt thay đổi, giọng điệu âm trầm: “Vậy ngươi cũng đừng trách bổn tiên cô vô tình.”
Dương San lười nói nhiều, một cước đạp thẳng vào mặt Vu tiên cô.
“Trảm tình phi ma, khóa.”
Vu tiên cô cười lạnh, giơ bàn tay lên, ống tay áo run run, mấy chục sợi tơ cực nhỏ từ trong ống tay áo bay ra ngoài, trong nháy mắt cuốn lấy Dương San.
“Đây là cái gì?” Dương San sửng sốt, rất nhanh lấy lại tinh thần, chân giống như đá vào lưới đánh cá, khí lực rơi vào khoảng không.
“Phi ma ti, trảm tình tuyến.”
Vu tiên cô mở rộng năm ngón tay, nhẹ nhàng vặn một cái.
Chỉ thấy những sợi tơ kia cũng thay đổi, cơ thể Dương San không tự chủ được mà vặn vẹo.
“Nếu ta dùng thêm lực, ngươi sẽ bị vặn thành bánh quai chèo.” Vu tiên cô vẫn không quên thuyết phục Dương San: “Dương nữ sĩ, đây là lần cuối cùng bổn tiên cô muốn hỏi ngươi. Nếu ngươi còn không biết cất nhắc, ngươi cũng chỉ có một con đường chết, hoặc thất khiếu chảy máu hoặc bị ta vặn nát xương cốt toàn thân mà chết.”
Dương San ổn định lại tinh thần, lập tức vận linh khí bên trong cơ thể, lạnh lùng nói: “Hoặc ngươi bị một cước của ta đạp chết.”
“Ngươi thật sự khiến người ta phải thất vọng.” Vu tiên cô thở dài một tiếng: “Đã như vậy, vậy cũng đừng trách bổn tiên cô tâm ngoan. Giảo.”
Chỉ thấy những sợi tơ kia đột nhiên vặn hình méo mó.
Bành.
Dương San bỗng nhiên phóng người lên, cơ thể nhanh chóng xoay mấy vòng, một chân khác thừa cơ đạp trúng đầu Vu tiên cô.
“A!” Vu tiên cô bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị đạp bay ra ngoài.
Những sợi tơ kia trực tiếp tiêu tán.
“Ngươi cũng chả có gì đặc biệt.” Dương San chậm rãi rơi xuống đất, có chút khinh thường nói: “Những sợi tơ đó thật ra cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài mà thôi, nhìn thì dọa người, tấn công vào phòng tuyến tâm lý của người khác, nhưng một khi không sợ, chúng sẽ hoàn toàn vô dụng.”
“Không thể nào.” Vu tiên cô bò dậy, không thể tiếp nhận được: “Tại sao ngươi lại không sợ? Ngươi phải sợ mới đúng chứ? Vừa rồi ngươi rõ ràng rất sợ mà.”
Dương San thản nhiên nói: “Đây không phải sợ hãi mà ta chỉ đang thử thăm dò ngươi mà thôi, xem ngươi có còn chiêu thức nào khác nữa hay không. Kết quả ta thật sự thất vọng. Chút năng lực nhỏ nhoi đó của ngươi mà cũng đòi xưng là tiên cô, lại còn làm Bồ Tát sống. Ngươi nên xuống Địa phủ cho rồi.”
“Ngươi đừng có làm loạn.” Vu tiên cô không khỏi bối rối, rất nhanh liền cảnh cáo: “Ta là tiên cô trong động. Ngươi dám giết ta, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý bị ba ngàn môn đồ trấn Dương Sơn chúng ta truy sát đi.”
Dương San mỉm cười, có chút trào phúng: “Thật ra ta chẳng muốn chém chém giết giết, nhưng chồng của ta là người làm đại sự, thường xuyên trêu chọc phiền toái. Đi theo hắn ta, ta phải học cách xử lý phiền toái. Ngươi có biết là gì không?”
Trong lòng Vu tiên cô dâng lên một cảm giác bất ổn: “Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Nếu như ngươi trực tiếp cầu xin tha thứ, có lẽ ta sẽ cho ngươi một cơ hội.” Biểu hiện của Dương San bỗng nhiên lãnh đạm xuống: “Nhưng ngươi lại uy hiếp ta, chồng của ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, ta cũng giống như vậy. Đối mặt với uy hiếp, phương pháp xử lý tốt nhất chính là trực tiếp tiêu diệt nó.”
Vu tiên cô rốt cuộc đã sợ, nhưng lại không thể nói câu cầu xin tha thứ: “Ngươi, ngươi… chúng ta có thể bàn lại, vạn sự có thể thương… A!”
Lời còn chưa nói hết, từ đằng xa bỗng nhiên bay đến một tảng đá lớn đập vào người Vu tiên cô, thấu ngực mà vào, trong nháy mắt liền tắt thở.
“Cái này… “Dương San sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn về phía ngôi biệt thự. Tảng đá hơn phân nửa là từ bên kia bay đến.
Tuy nàng biết Hạ Thiên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn khó tránh có chút lo lắng. Vì thế nàng liền dậm chân một cái nhảy đến.

Biệt thự trên núi.
Một nửa đã bị sập thành phế tích, nửa còn lại vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Bạch Thiên Hùng thò đầu ra nhìn đống phế tích, nhẹ giọng hỏi: “Mã huynh, hắn, hắn chết rồi sao?”
Nam nhân áo bào xanh kiêu căng, cực kỳ tự tin nói: “Hắn chắc chắn sẽ phải chết. Không ai có thể còn sống dưới Tu Di Thần Chưởng của ta.”
“Ha ha ha, vậy thì tốt.” Bạch Thiên Hùng cao hứng xoa tay, miệng nói: “Chỉ cần giải quyết tên tiểu tử đó, lão đầu tử có còn sống cũng không phải đối thủ của ta. Đến lúc đó, toàn bộ Bạch gia, còn có tập đoàn Lăng Tiêu đều là của ta.”
“Bạch huynh, ngươi đừng quên chỗ tốt của ta đấy.” Nam nhân áo bào xanh khoanh tay mỉm cười, giọng điệu có chút cảnh cáo: “Những điều kiện mà ngươi đã đồng ý với ta, một điều cũng không được bớt.”
“Yên tâm đi.” Bạch Thiên Hùng vội vàng gật đầu, cười nói: “Không thiếu chỗ tốt của ngươi đâu. Lần này, nếu không có Mã huynh hỗ trợ, ta chẳng những sẽ bị lão đầu tử đày vào lãnh cung, nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn.”
Nam nhân áo bào xanh cười khẽ, biểu hiện đắc chí vừa lòng: “Vốn ta tưởng Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại, nghĩ không ra không chịu được một kích. Tuyệt chiêu chân chính của ta còn chưa dùng đến, hắn đã chết rồi, ha ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận