Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2718: Chân tướng hạo kiếp (2)

Trác Viễn Phàm không khỏi đưa mắt nhìn biểu hiện của Nhậm chưởng giáo, chỉ thấy đối phương lạnh nhạt khoát tay, vì thế đã đi thẳng vào chính đề: “Bên trong công pháp thượng cổ có ghi chép một loại bí thuật đột phá cảnh giới, chỉ cần phối hợp linh mạch và trận pháp để sử dụng, có thể trong khoảng thời gian ngắn gia tăng tu vi của mấy trăm người. Lúc đó, sơn hà quốc gia vỡ vụn, là lúc cần dùng người. Vị thúc tổ của ta du thuyết các đại môn phái, muốn bọn họ tiếp nhận môn công pháp này, truyền cho các đệ tử tu hành, kết quả lại bị từ chối.”
Năm đó, cách làm của các đại môn phái cũng có thể hiểu được. Dù sao, bọn họ không thể không có tâm phòng bị người khác. Ai biết được công pháp bỗng nhiên xuất hiện này là thật hay giả. Chẳng may xảy ra chuyện gì, đối với truyền thừa đại môn phái quả thật tai họa ngập đầu.
“Quá thất vọng, vị thúc tổ kia của ta đã quyết định âm thầm thi hành kế hoạch của ông, sau đó mượn danh nghĩa Trùng Dương cung triệu tập tán tu trong thiên hạ tề tụ ở Chung Nam Sơn.” Trác Viễn Phàm càng nói càng tự nhiên, giọng điệu cũng dần dần có sức cuốn hút: “Đồng thời, ông cũng nhận thu dưỡng cô nhi trong chiến loạn, dự định bồi dưỡng bọn họ tu luyện môn công pháp đó. Vì thế mới có An Tâm Quán bây giờ.”
“Mẹ kiếp, nói nhảm xong chưa?” Ông cụ tóc trắng thấy mọi người lắng nghe đến mức mê mẩn, nhẫn nại không được, quát lớn thức tỉnh mọi người: “Ngươi nói những thứ này có tác dụng gì chứ? Cho dù hắn ta có muôn vàn lý do, hắn ta cũng chạy không thoát tội ác tàn sát bạo ngược.”
“Thường Thanh Sơn, ngươi vội vã như vậy làm gì?" Khâu lão đạo trưởng của An Tâm Quán cười ha hả gọi thẳng danh tự của ông cụ tóc trắng: “Ngươi cứ chậm rãi nghe Trác tiểu hữu nói đã, rất nhanh sẽ vào đến chính đề thôi.”
“Hừ!” Ông cụ tóc trắng không nghĩ đến thân phận của ông ta lại bị nhận ra, nghi ngờ nhìn Khâu Kiến Cơ và Nhậm chưởng giáo, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán.
Trác Viễn Phàm cũng tăng nhanh tốc độ, tóm tắt lại một số chuyện râu ria không đáng kể: “Hôm đó, thật ra cũng là mấy năm sau khi ông đến Chung Nam Sơn, ông và Trần chưởng giáo đều cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vì thế đã tổ chức đại hội Ẩn Tiên, quyết định công khai môn công pháp kia với giới tán tu. Mọi người cùng nhau tu hành, sau khi thành công thì lại đi cứu nước cứu dân.”
“Không ngờ, vào buổi tối, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Mấy vị đệ tử mà thúc tổ thu dưỡng đã bị người ta xui khiến hạ độc ông, cử thêm một số tán tu đánh lén.” Khi nói đến chỗ này, gương mặt Trác Viễn Phàm đột nhiên trở nên lạnh lại, giọng nói cũng không còn nhẹ nhàng như trước: “Đương nhiên, thúc tổ của ta cũng không phải người hiền lành gì. Lúc đó tu vi của ông rất cao, đại chiến tất nhiên trở thành đồ sát. Lúc này mới ủ thành đại kiếp Tu Tiên Giới.”
“Ngươi nói xong rồi chứ?” Ông cụ tóc trắng cười lạnh: “Ngươi nói còn hay hơn cả hát, đơn giản chỉ là rửa sạch cho Trác Ngọc Khanh cũng như Trùng Dương cung. Tiếc là lão phu chẳng tin một chữ nào.”
“Ha ha, đệ tử của ông ta bị người ta xui khiến, ông ta giết người cũng là vì bị đánh lén?” Hải đại hòa thượng giận quá hóa cười, vỗ tay nói: “Rửa hay thật. Vậy, vị Trác tiểu hữu này, ngươi hãy nói thử xem là ai xui khiến đệ tử của ông ta? Tán tu đánh lén ông ta là ai?”
Trác Viễn Phàm cũng không sợ những người này châm chọc khiêu khích, thản nhiên đáp: “Trong số tán tu đánh lén ông có phụ thân của vị Thường Thanh Sơn là Thường Vạn Long, thúc phụ Thường Vạn Hổ. Còn có sư phụ của Hải đại hòa thượng ngươi, Hòe Mộng thiền sư và vị Triệu tiên cô…”
“Đánh rắm! Ngươi dám nói xấu phụ thân và thúc phụ của lão phu, ngươi chết đi cho ta.” Ông cụ tóc trắng một lần nữa giận tím mặt, xiết chặt nắm đấm vọt đến trước mặt Trác Viễn Phàm, một quyền đánh vào giữa ngực Trác Viễn Phàm.
Bành!
Không biết vì sao lần này vị Nhậm chưởng giáo không kịp thời cứu viện, bản thân Trác Viễn Phàm cũng không trốn tránh, trực tiếp nhận một quyền, thất khiếu chảy máu, ngã bịch xuống đất.
Mặt Nhậm chưởng giáo trầm như nước, lạnh lùng nói: “Thường đạo hữu, ngươi giết người ở Trùng Dương cung ta có phải rất vui không?”
“Chỉ là một tên phế vật thôi mà, giết thì cứ giết.” Ông cụ tóc trắng nhìn thẳng vào Nhậm chưởng giáo: “Ngươi để loại người này dội nước bẩn vào người phụ thân và thúc phụ của ta, ngươi đang rắp tâm chuyện gì? Nếu ngươi không nói ra, đừng trách lão phu giết chết ngươi luôn.”
“Chỉ dựa vào ngươi? Hay ngươi gọi người sau lưng của mình ra luôn đi.” Nhậm chưởng giáo khẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy, một luồng khí kình không màu từ trong cơ thể của ông tản ra ngoài.
“A!” Vừa mới dứt lời, Nhậm chưởng giáo cảm thấy khí tức bên trong cơ thể của mình đột nhiên rối loạn, khí hải đan điền nhói lên một cái, phun ra một ngụm máu tươi.
“Hừ, Nhậm Đạo Phưởng, tại sao ngươi không tiếp tục khoa trương nữa đi?” Ông cụ tóc trắng thấy thế, không khỏi cười to lên: “Chút tính toán này của ngươi đã sớm nằm trong dự liệu của Tông chủ ta. Ngươi thật sự cho rằng chúng ta đang lắng nghe ngươi lật lại bản án sao? Thật ra, chúng ta chỉ đang chờ độc trong người ngươi phát tác mà thôi.”
Sắc mặt Nhậm chưởng giáo trở nên tái xanh, trong lòng kinh hãi không thôi, hoàn toàn nghĩ không ra ông trúng độc từ lúc nào.
“Hừ, ngươi đã bị trúng kịch độc, cao nhân Hạ Thiên mà ngươi dựa dẫm không giúp được ngươi đâu.” Ông cụ tóc trắng ngửa đầu cười to: “Chuyện năm đó, Chung Nam Sơn các ngươi vốn khó thoát khỏi tội lỗi. Bây giờ ngươi còn muốn cắt giảm định mức linh khí của chúng ta. Đã như vậy, chúng ta không khách sáo làm chi nữa. Hôm nay, chúng ta sẽ tiêu diệt Trùng Dương cung các ngươi, ha ha ha ha!”
Đang cười, ông ta bỗng nhiên ngậm miệng lại, mắt mở thật to, nhìn không chớp mắt về phía xà ngang, giống như nơi đó có thứ gì đó khiến ông ta kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận