Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3767: Ngươi đã chết

“Ông xã, chàng muốn ăn gì?” Dương San lật thực đơn, mỉm cười nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nói: “Ta chẳng có gì là không ăn, nàng cứ tùy ý gọi là được.”
“Được, vậy thì chọn món này, cái này, còn có…” Dương San gọi mấy món nhìn rất ngon miệng, gọi thêm một ít rau quả thanh đạm cho mình, sau đó trả lại thực đơn cho nữ chủ quán: “Bấy nhiêu là được rồi.”
“Được.” Nữ chủ quán ghi lại món ăn, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi muốn uống chút gì không?”
Dương San có chút hứng thú hỏi: “Ngươi có đề nghị gì không?”
Nữ chủ quán bắt đầu giới thiệu những thức uống đặc biệt của nhà hàng mình: “Chỗ chúng ta có Thấm Nguyệt Túy mới ra gần đây, chính là dùng nước trong hồ Thấm Nguyệt để ủ, hương vị tươi mát, tuyệt không gắt miệng. Mặc dù độ nồng khá cao nhưng uống vào lại không hề say.”
“Hồ Thấm Nguyệt?” Dương San chợt nhớ đến đại hội giao lưu hồi sáng, hình như cũng đã nhiều lần nhắc đến danh từ này: “Là hồ thiên nhiên mới được phát hiện bên trong tuyết cốc thời gian gần đây à?”
“Đúng đúng đúng.” Nữ chủ quán gật đầu cười nói: “Nhưng cũng không tính là gần đây mới phát hiện. Thật ra trước đó đã có người đến, chỉ là đường đi ở đó quá nguy hiểm, người có thể vào được đích thật rất ít. Thời gian này, dưới sự dẫn dắt của Bạch gia, một con đường đã được mở ra, nói là để tạo thành điểm thu hút khách du lịch. Nhưng bây giờ lại không cho người ngoài ra vào.”
Dương San như có điều suy nghĩ, lại nhớ đến sáng nay Hoàng Vũ Thực có đề cập đến Thấm Nguyệt Hương: “Vậy ngươi có bao giờ nghe qua Thấm Nguyệt Hương không?”
“Thẩm Nguyệt Hương?” Nữ chủ quán hơi cau mày, do dự một chút liền nhẹ giọng trả lời: “Hình như là một loại trà hương có thể dưỡng nhan, là một sản phẩm bán rất đắt của tập đoàn Lăng Tiêu, giá cả rất cao, nghe nói một miếng có giá một trăm vạn.”
Dương San hỏi tiếp: “Thế có thể mua được loại trà hương đó ở đâu?”
“Hình như không có bán. Tập đoàn Lăng Tiêu chỉ cung cấp cho cao tầng sử dụng, những người buôn bán nhỏ như chúng ta muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.” Nữ chủ quán lắc đầu, có chút tự giễu: “Cho dù có bán chính thức ra ngoài, chúng ta cũng mua không nổi.”
Hạ Thiên chen vào: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, hai thứ đó chỉ là phế vật. Nàng đã tẩy tủy phạt xương, hoàn toàn không cần đến chúng.”
“Ta đương nhiên không cần rồi.” Dương San cười nói: “Tuy nhiên, ta có thể tìm hiểu, sau đó nói cho Tô Bối Bối biết, nói không chừng là một cơ hội buôn bán thì sao.”
Nữ chủ quán mở to mắt, cảm thấy ngoài ý muốn: “Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi là thương nhân sao? Chẳng lẽ ngươi muốn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu?”
“Ta không phải thương nhân, ông xã ta mới là thương nhân. Hắn tên Hạ Thiên, là một ông chủ lớn rất có tiền.” Dương San mỉm cười, tay chỉ vào Hạ Thiên, sau đó hỏi tiếp: “Ta tên Dương San, không biết ngươi xưng hô như thế nào?”
Nữ chủ quán kinh ngạc nhìn Hạ Thiên. Nam nhân kia nhìn như thế nào cũng không giống ông chủ.
Tuy nhiên, nàng vẫn nghiêm túc trả lời Dương San: “Ta tên Bạch Tiểu Tuyết, các ngươi gọi ta Tiểu Tuyết là được.”
Dương San kéo ghế, ra hiệu Bạch Tiểu Tuyết ngồi xuống: “Ngươi họ Bạch, cũng là người Bạch gia hay sao?”
“Không phải, ta chỉ họ Bạch mà thôi.” Bạch Tiểu Tuyết lắc đầu, có chút nhát gan nói: ‘Ta nào có tư cách có quan hệ với Bạch gia Lăng Tiêu chứ.”
“Đối với tập đoàn Lăng Tiêu hoặc Bạch gia, ngươi còn biết cái gì khác nữa không?” Dương San làm như vô ý hỏi thăm: “Chúng ta muốn tìm hiểu sâu thêm một chút.”
Ánh mắt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên sự cảnh giác, lắc đầu nói: “Ta biết cũng không nhiều. Thức ăn đến rồi, khách nhân cứ từ từ thưởng thức. Ta còn phải đi tiếp đãi khách khác, xin lỗi không thể nói chuyện được.”
Nói xong, nàng ta vội vã rời đi.
“Ông xã, xem ra Bạch gia, còn có tập đoàn Lăng Tiêu không hề đơn giản.” Không biết tại sao, Dương San lại cảm thấy phái Tuyết Sơn, tuyết hầu tử, còn có suối Ẩn Nguyệt, bây giờ lại thêm hồ Thấm Nguyệt luôn cất giấu một bí mật lớn bên trong.
Hạ Thiên cũng không hứng thú lắm: “Ta chẳng quan tâm, chỉ cần đám ngu ngốc đó đừng đến phiền ta là được.”
“Đúng là can đảm.”
Dương San cảm thấy hoa mắt, bỗng nhiên có một bóng người rơi xuống trước bàn, giọng nói bất thiện: “Dám ở Tuyết Thành mắng Bạch gia và tập đoàn Lăng Tiêu là ngu ngốc, ngươi chính là người đầu tiên.”
“Tên ngốc ngươi là ai thế?” Hạ Thiên ngáp một cái, khó chịu hỏi.
“Ta xin tự giới thiệu, ta xưng là Phá Tà, là một sát thủ.” Người đến nhếch môi, biểu hiện khinh thường: “Bạch gia bỏ ra năm trăm vạn mỹ kim treo thưởng muốn lấy đầu trên cổ ngươi, ngươi có ý kiến gì không?”
Hạ Thiên nói: “Chẳng có ý kiến gì cả. Chỉ là đôi giày rách, có ý kiến gì chứ.”
“Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng đấy.” Sát ý nổi lên trong mắt Phá Tà. Một thanh gai nhọn dài nửa mét chỉ vào cổ họng Hạ Thiên: “Chỉ cần ta nhẹ nhàng đẩy một cái, ngươi sẽ chết.”
Hạ Thiên nói: “Khi ngươi cầm vũ khí chỉ vào ta, ngươi đã chết rồi.”
“Ha ha, ngươi đúng là buồn cười.” Phá Tà cười nhạt, càng thêm khinh thường: “Nếu không phải Bạch gia nói bắt sống, bây giờ ta đã kết liễu ngươi rồi. Ngươi mau thức thời mà đi theo ta.”
Lúc này, cửa nhà hàng bị người ta đẩy ra thật mạnh, chỉ thấy mười nam nhân tay cầm trường đao vọt vào, quát lạnh: “Các ngươi ai cũng không được đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận