Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4154: Chỉ một việc nhỏ mà thôi

A Tán, ý là lão sư, sư phụ, là kính ngữ dùng cho tăng nhân và người tu hành. Cao hơn nữa là Long Bà, chỉ cao tăng đắc đạo danh chấn cả nước.
Đồng thời A Tán cũng có thể thay mặt Vu sư và Hàng đầu sư. Bạch Y A Tán chính là vu sư tu luyện pháp môn chính quy. Hắc Y A tán là Hàng đầu sư tà phái, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Hòa thượng mặc áo bào trắng trước mắt, mặc dù mặc áo trắng nhưng lại là cách ăn mặc của tăng nhân. Hạ Thiên đã ngửi được mùi tanh của vô số người chết trên người ông ta.
Mặc dù người này đã cố tình che giấu, nhưng giấu được người khác chứ không giấu được Hạ Thiên.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Kim Hương Nguyệt nghe Hạ Thiên nói, cả kinh nhảy dựng lên: “Hạ tiên sinh, ngươi vừa nói cái gì? Ông ta giết con trai của ta?” Ánh mắt hòa thượng áo bào trắng hiện lên sự kinh ngạc nhưng rất nhanh chuyển thành phẫn nộ: “Chung phu nhân, ngươi đúng là ngu xuẩn. Lời này mà ngươi cũng có thể tin. Bần tăng là hạng người gì chứ? Mấy chục năm đóng cửa khổ tu, chỉ mới rời núi hai năm nhưng đã cứu không biết bao nhiêu người rồi.”
“Không nói trước ngươi có cứu người hay không.” Hạ Thiên nói: “Cho dù ngươi thật sự cứu rất nhiều người, nhưng có mâu thuẫn gì với việc ngươi giết con trai của nàng ta không?”
Lời chất vấn của Hạ Thiên chẳng những khiến cho hòa thượng mặc áo bào trắng phẫn nộ mà còn chọc giận những người đang quan sát bên ngoài.
“Im ngay, ngươi cũng dám nói xấu A Tán Phổ.”
“Ông ấy là đệ tử của thánh tăng Long Bà âm La đương đại, là cao tăng khổ tu mấy chục năm.”
“Sỉ nhục A Tán, ngươi chính là ác quỷ.”
“Đánh chết bọn họ đi.”
Hòa thượng mặc áo bào trắng không khỏi đắc ý nhìn Hạ Thiên, biểu hiện khoan thai: “Tà đồ ngươi miệng đầy báng ngôn, cũng dám nói xấu đức hạnh của bần tăng. Ta là hòa thượng trời sinh, chưa hề tạo qua sát nghiệt. Ngươi đang ô Phật báng Phật, tội đáng chết vạn lần.”
Tô Bối Bối mỉm cười giễu cợt: “Hòa thượng trời sinh, chưa từng tạo sát nghiệt, nhưng mở miệng ngậm miệng đều nói người ta tội đáng chết vạn lần?”
“Các ngươi hoàn toàn không phải người mà là ác quỷ chuyển thế.” Hòa thượng hai tay hợp lại thành chữ thập, chính khí nói: “Người trong Phật môn chúng ta nên thanh trừ các ngươi, giúp cho thiên địa trở nên trong sạch.”
Tô Bối Bối lại càng phát hiện hòa thượng này không ổn: “Chính phản đều là do ngươi nói cả.” “Chung phu nhân, nếu ngươi tin hai người kia, ngươi đã rơi vào bẫy của ác quỷ.” Hòa thượng mặc áo trắng nghiêm túc nói với Kim Hương Nguyệt: “Con của ngươi vốn là Phật tử hàng thế, sinh ra đã để cứu tế chúng sinh. Vì thế, nó đã trêu chọc ác quỷ, mới bị nghiệt nghiệp quấn thân. Ban đầu, bần tăng đã khu trừ hơn phân nửa. Đáng tiếc ngươi lại dẫn đến hai người kia, đều là ác quỷ phụ thân, lúc này mới hại con của ngươi.”
Kim Hương Nguyệt vốn không tin Phật, nhưng gia đình chồng của nàng đều là Phật đồ, nàng cũng ôm tâm thái còn nước còn tát mới mời Bạch Y A Tán có chút nổi tiếng mấy năm gần đây về trấn trạch.
“Nhưng Hạ tiên sinh là bác sĩ, hơn nữa còn là thần y vô cùng có danh tiếng ở Trung Quốc.”
Mặc dù Kim Hương Nguyệt có chút thất kinh nhưng lý trí vẫn còn tồn tại: “Hắn không thể nào là ác quỷ gì được. Hơn nữa, ta cũng chỉ ngẫu nhiên gặp bọn họ trên máy bay. Bọn họ không thể nào đến hại con trai của ta được.” “Ngươi đã bị che mất linh trí rồi, ngay cả cái này cũng không nhìn rõ.” Hòa thượng mặc áo bào trắng nghe xong, lập tức sửa lại lý do thoái thác của mình: “Bần tăng cũng không nói hai người này ngay từ đầu là ác quỷ, mà là đức hạnh của bọn họ quá nhỏ bé, tâm trí không kiên. Sau khi đến dinh thự này, lập tức bị ác quỷ thừa cơ thả lỏng cảnh giác mà cướp lấy thần phách.”
Ông ta bổ sung: “Ngươi nói hắn là thần y, có bản lãnh cải tử hồi sinh, vậy hắn thi châm cho con của ngươi xong, con của ngươi có sống lại không?”
Kim Hương Nguyệt nghe xong, không khỏi ngẩn cả người, nhìn ngực con trai của mình, đúng là không có chút âm thanh, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút.
Đúng lúc này, con trai của Kim Hương Nguyệt bỗng nhiên khóc lớn một tiếng.
“Hu hu hu…”
Hơn nữa, cậu bé càng khóc càng vang, tinh lực tràn đầy, hoàn toàn không giống một đứa bé bị bệnh nhiều năm.
“A Hòa, A Hòa, con sống lại rồi sao? Con không sao chứ?” Kim Hương Nguyệt mừng rỡ, ôm con trai của mình sờ soạng khắp người.
Tô Bối Bối vỗ tay cười nói: “Bây giờ để ta xem ai còn nói Hạ Thiên không phải thần y. Đây còn không phải đã cứu sống người sao?”
“Vâng, vâng, vâng, Hạ tiên sinh chính là thần y, đệ nhất thần y trong thiên hạ.”
Kim Hương Nguyệt lấy lại tinh thần, vô cùng cảm kích: “Không nghĩ đến con trai của ta đã sống lại. Y thuật của ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần. Ngươi không phải là thần y, ngươi quả thật là thần tiên tại thế.”
Hạ Thiên không thèm quan tâm hơn thua, chỉ thản nhiên nói: “Chỉ một việc nhỏ mà thôi.” “Không, đối với Hạ tiên sinh mà nói có thể là việc nhỏ, nhưng đối với ta mà nói, nó chính là chuyện lớn.” Kim Hương Nguyệt kích động không thôi, nhất thời không biết làm cách nào để biểu đạt sự cảm kích của mình: ‘Ta nhất định phải cảm tạ ngươi. Nếu ngươi không ngại, ta muốn đưa một nửa gia sản của ta, không, toàn bộ gia sản của ta cho ngươi hết.”
“Khoan đã.” Hòa thượng mặc áo bào trắng có chút gấp lên, lập tức ngăn Kim Hương Nguyệt lại: ‘Chung phu nhân, ngươi cảm ơn nhầm người rồi. Con của ngươi có thể sống sót, hoàn toàn là công lao bần tăng ngày đêm tụng kinh cầu phúc. Ngươi không cần thiết bị hai tên ác quỷ phụ thân này lừa gạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận