Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3115: Ngươi chính là lão đại của bọn họ?

“Cái này…”
Ánh mắt nam tử đeo mắt kính gọng vàng không khỏi hiện lên sự sợ hãi. Hắn ta nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Nghĩ không ra đúng không?” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi cũng không cần hiểu rõ, cứ trực tiếp chết đi thì tốt hơn. Ta không có nghĩa vụ giải thích với ngươi.”
“Cứu, cứu…”
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng đau đớn ôm bụng, khó khăn phát ra âm thanh.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không ai cứu được ngươi đâu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu ngươi khai ra người đứng đằng sau ngươi là ai, ta có thể giúp cho ngươi dễ chịu lại.”
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng nghe xong, không chút do dự nói: “Hắn ta là Phong…”
Chỉ tiếc là, vừa nói ra được mấy chữ, máu trên người hắn ta phun ra như suối. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, gần như tất cả máu trong cơ thể đều phun hết ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi, hiển nhiên chết đến mức không thể chết thêm.
“Đúng là phế vật, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Một bóng người từ trong bóng tối bước ra, âm trầm nhìn Hạ Thiên: “Không nghĩ đến giết loại người như ngươi còn cần ta ra tay.”
Hạ Thiên đưa mắt nhìn người đối diện: “Ngươi chính là lão đại của bọn họ?”
“Lão đại thì chưa nói đến, ta chỉ là người phát ngôn của tổ chức tại phương Đông mà thôi, hơn nữa còn là một trong số đó.” Người đến cách Hạ Thiên khoảng mười mét thì ngừng lại, ngạo nghễ nói: “Ta xin tự giới thiệu, ta là Phong Thiên Vương, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
“Lại là người Thiên Cung?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Xem ra ta nên tranh thủ thời gian đến nhổ tận gốc tổ chức của các ngươi ở nước ngoài, tránh cho các ngươi cứ tìm ta gây chuyện mãi.”
Gương mặt Phong Thiên Vương hiện lên sự mỉa mai, ánh mắt nhìn Hạ Thiên như nhìn một tên ngốc: “Hạ Thiên, ngươi đúng là cực phẩm, một đóa kỳ hoa, một loại… biến thái không cách nào hình dung. Thứ cho ta dùng từ này, nó không phải nghĩa xấu, mà là ca ngợi, ngươi hẳn sẽ rất thích.”
“Thích cái đầu ngươi đấy, ngươi mới là biến thái.” Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói: “Ta là thiên tài, không cùng một loại người với đám ngu ngốc các ngươi.”
Phong Thiên Vương lắc đầu: “Có phải cùng một loại người hay không không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi phải chết. Tuy nhiên, ta có thể thay ngươi hoàn thành một tâm nguyện chưa làm.”
“Ta không có hứng thú cần ngươi hoàn thành tâm nguyện gì cả.” Thái độ của Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Muốn đánh nhau thì nhanh lên một chút, ta còn phải đi tìm Cửu nha đầu nữa, đừng chậm trễ thời gian của ta.”
“Đánh nhau?” Phong Thiên Vương hoàn toàn không tán đồng điều này: “Mặc dù võ công của ta, ngoại trừ Cung chủ thì không có ai là đối thủ, nhưng ta từ trước đến nay không chủ trương dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, mà là dùng cái này.”
Nói xong, hắn ta chỉ tay vào đầu của mình.
“Nói giống như thật vậy.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Chẳng lẽ tên ngốc đeo kính kia không phải do ngươi giết?”
“Thế không phải do ngươi giết chết sao?” Phong Thiên Vương làm ra vẻ kinh ngạc: “Ngẫm lại, tại sao ta lại giết thuộc hạ của mình được chứ?”
Hạ Thiên lại càng thêm khó chịu: “Phiền nhất là người khác diễn kịch trước mặt ta, lại còn diễn dở đến như vậy.”
“Đó chính là niềm vui thú.” Phong Thiên Vương thất vọng lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi không thích xem con mồi tranh nhau đủ kiểu sao? Thậm chí còn có con sẵn sàng quỳ xuống trước thợ săn cầu xin à? Điều đó rất mê người! Kẻ sắp chết giãy dụa, ta xem cả trăm lần cũng không chán. Nhất là cái gọi là cường giả quỳ gối trước mặt ta. Cảm giác này, đơn giản… không cách nào hình dung được.”
“Ngu ngốc.” Hạ Thiên cảm thấy người này chính là một tên ngu ngốc từ đầu đến đuôi: “Có đánh hay không? Không đánh thì đi chết đi, đừng làm chậm trễ thời gian của ta.”
“Rất tốt, rất có tinh thần.” Phong Thiên Vương lặng lẽ cười hai tiếng, nhẹ nhàng chỉ tay vào Hạ Thiên: “Ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, xem cái gì là lạch trời không thể vượt qua, tránh cho ngươi chìm đắm trong sự tưởng tượng mình là vô địch thiên hạ, không cách nào tự kềm chế được.”
Hạ Thiên nghe xong, cũng chẳng phản ứng, ánh mắt nhìn thoáng qua sau lưng, sau đó quay người đá ra một cước.
Bành.
Một cước này đá thẳng vào hư không, nhưng lại phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Phong Thiên Vương đứng ở phía đối diện chợt biến thành một con gió nhẹ, trong nháy mắt tiêu tán vô tung.
“Thú vị thật! Ngươi có thể khám phá được thuật Phong chướng của ta. Xem ra, lần này ta có thể chơi thật được rồi.” Thân hình Phong Thiên Vương dần dần ngưng thực, khuỷa tay phải đỡ được cú đá của Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn không hứng thú cho lắm: “Ngươi chẳng chút thú vị gì cả. Loại thủ đoạn này cấp quá thấp.”
“Vậy thì chơi cấp cao đi.” Phong Thiên Vương cười lạnh, hai tay nhẹ nhàng đẩy một cái, chỉ thấy một luồng cuồng phong chạy vội đến sau lưng Hạ Thiên.
“Chỉ cái này thôi sao?” Hạ Thiên sử dụng Phiêu Miễu Bộ, chợt lóe lên vòng qua luồng cuồng phong, một quyền đánh vào bụng Phong Thiên Vương.
Phong Thiên Vương nhếch miệng cười lạnh. Quả nhiên đây cũng chỉ là thế thân, bị đánh thành từng sợi gió.
“Chỗ này quá nhỏ, chúng ta lên trời chơi đi.” âm thanh Phong Thiên Vương vang lên giữa không trung, tiếp theo bảy tám cơn gió lốc đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đã thổi căn biệt thự to lớn của Hồ gia thành bã vụn, thậm chí ngay cả đỉnh núi cũng bị gọt thấp hai tấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận