Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3094: Ngươi lại càng thêm phế vật

“Lão đầu, ngươi có bệnh hay quên hay là mắt của ngươi có vấn đề?” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ta không phải thuận miệng nói mấy câu mà là nói ra sự thật. Cô bé này vốn không có bệnh, là ngươi trị thành có bệnh cho người ta. Sở dĩ cô bé bị đau cũng là do thuốc của ngươi tạo thành. Người như ngươi, hoàn toàn không xứng làm nghề y.”
Tào Trị Bản phẫn nộ quát: “Tư cách hành nghề y của lão phu đã sớm có được từ năm sáu chục năm trước. Ngươi là cái thá gì mà có tư cách chất vấn ta?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Dạy ngươi thì chẳng cần tư cách. Ta nói ngươi không xứng thì ngươi không xứng.”
“Đúng là buồn cười.” Tào Trị Bản khịt mũi coi thường: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chủ tịch hiệp hội y học? Hay là Thái Sơn Bắc Đẩu y giới?”
“Ta là Hạ Thiên.” Biểu hiện của Hạ Thiên vẫn lạnh nhạt như cũ: “Như vậy cũng đã đủ rồi.”
Tào Trị Bản cười ha hả, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi đúng là cùng một tính với Quỷ Y Trương Minh Đà, tất cả đều tự cho rằng mình siêu phàm. Lão phu chẳng những muốn hành nghề y, hơn nữa còn trị ngươi thành phế nhân luôn.”
“Ồ, vậy ngươi thử một chút xem sao?” Hạ Thiên mỉm cười, hào hứng nói: “Ngươi tốt nhất nên có bản lãnh thật sự, nếu không, người biến thành phế nhân chính là ngươi.”
Nói xong, Tào Trị Bản bỗng lấy một miệng da kẹp từ trong ngực ra. Bên trong là hai hàng ngân châm tinh mịn, dài ngắn không đồng nhất, chất liệu cũng không giống nhau.
Hồ Hóa Vũ cảm giác không ổn, muốn ra tay bắt Tào Trị Bản lại, nhưng đã bị A Cửu ngăn cản.
“Đừng nhúc nhích, ngươi cứ ở bên cạnh nhìn là được.” A Cửu biết tính tình của Hạ Thiên như thế nào. Bây giờ hắn đang hứng thú, nếu có người cắt ngang, tuyệt đối sẽ bị đánh một trận.
Hồ Hóa Vũ thoáng nhìn biểu hiện của Hạ Thiên, liền kềm chế lại, nhưng vẫn cho người canh cửa, những người còn lại thì bao vây xung quanh.
“Đi.” Tào Trị Bản lấy ngân châm ra, bắn nhanh mấy cái về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, mặc cho đám ngân châm kia bắn vào cơ thể của mình.
“Hừ, đúng là điên cuồng không biên giới.” Tào Trị Bản sững người, lập tức cười lạnh: ‘Hôm nay, ta sẽ giết chết ngươi, báo mối thù chết thảm của con ta.”
“Ta cho ngươi mười giây.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Có chiêu thức gì thì lấy ra hết đi. Hết giờ rồi, ngươi không còn cơ hội nữa đâu.”
Tào Trị Bản vui mừng quá đỗi, lại bắn thêm mười mấy ngân châm nữa: “Đây là do ngươi tự tìm, vậy ngươi cũng đừng trách lão phu ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.”
Mười giây rất nhanh trôi qua.
Tào Trị Bản ném hết tất cả ngân châm trong tấm vải da vào người Hạ Thiên.
Châm dài châm ngắn, kim châm ngân châm… đủ loại kiểu dáng, cần cái gì có cái đó.
Đâm, vê… đủ loại phương pháp, không phải trường hợp cá biệt.
Hạ Thiên từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích, thậm chí nét lười biếng trên mặt khiến người ta chán ghét cũng không thay đổi.
“Đây là Thất Sát Phá Ma Châm của Tào thị ta.” Tào Trị Bản cười đắc ý, nhìn Hạ Thiên bị đâm thành nhím: “Hết thảy bảy loại châm, mỗi loại châm có bảy cái, dùng bảy loại phương pháp luyện ra. Cho dù ngươi là thần tiên, hôm nay ngươi cũng sẽ phải chết.”
Nói xong, ông ta bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt, đưa mắt nhìn lên trần nhà: “Con trai, hôm nay cha báo thù cho con. Ta sẽ giết chết đồ đệ của Trương Minh Đà, mang đầu của hắn đến tế…”
“Đừng tế, mất mặt lắm.” Hạ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút nhàm chán nói: “Châm pháp của ngươi không có sức lực, chữa bệnh cũng chẳng ra sao, giết người lại càng không được.”
“Ngươi…” Tào Trị Bản nhìn Hạ Thiên, giống như nhìn thấy quỷ: “Ngươi không chết? Tại sao lại như vậy?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không chết không phải rất bình thường sao?”
“Dưới Thất Sát Phá Ma của lão phu, tuyệt không có người nào có khả năng sống sót.” Tào Trị Bản thật sự khó mà tiếp nhận hiện thực này: “Chẳng lẽ vừa rồi ngươi đã tránh thoát được. Không đúng, lão phu tự mình đâm châm, một cây cũng không thiếu, nhưng tại sao ngươi một chút chuyện cũng không có?”
“Châm pháp tạm được, chỉ là ngươi không được.” Hạ Thiên khoát tay, mấy trăm ngân châm xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn: “Chi bằng để ta dạy cho ngươi đống châm này dùng như thế nào.”
Hạ Thiên nói rất hời hợt nhưng lại mang tính sỉ nhục rất mạnh.
“Ngươi học y được bao nhiêu năm, cũng xứng dạy lão phu dùng châm.” Tào Trị Bản tức đến mức thiếu chút nữa thăng thiên: “Mặc dù ta không biết ngươi dùng cách nào tránh thoát, nhưng lão phu là Thảo Y Chi Vương, chế thuốc mới là cường hạng của lão phu.”
Bành.
Vừa dứt lời, một đống thuốc bột bỗng nhiên nổ tung giữa không trung, trong nháy mắt che khuất tầm mắt của mọi người, đồng thời còn có mùi hương kỳ lạ lan khắp xung quanh.
“Không ổn rồi.” Hồ Hóa Vũ biến sắc, vội bế khí, đồng thời còn che kín miệng mũi Hồ Xuân Vũ.
Nhưng người khác không có vận khí tốt đến vậy. Đầu tiên là đám bảo an, từng người ngã bịch bịch xuống đất, tiếp theo là Hồ phu nhân cũng xụi lơ trên mặt đất.
Mặc dù Hồ Hóa Vũ ứng phó kịp thời nhưng độc tính của đống bột phấn này cực mạnh, trực tiếp thấm vào làn da.
Chưa đến ba giây, trong phòng khách không còn ai đứng vững.
“Tào Trị Bản, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hồ Hóa Vũ cố gắng chống đỡ không dám té ngã: “Dám dùng độc ở Hồ gia, ngươi chán sống sao?”
“Đây là Trấn Cổ Hương.” Tào Trị Bản nói: “Ta quan hệ với Hồ gia nhiều năm như thế, còn không biết nhược điểm của các ngươi sao? Chỉ cần khống chế cổ trùng, các ngươi chỉ là một đám phế vật.”
Một bàn tay duỗi ra từ làn khói độc, bóp cổ Tào Trị Bản giống như bóp gà con: “Ngươi càng thêm phế vật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận