Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3915: Một đám cặn bã, tất cả đi chết đi

Phốc phốc.
Đạo nhân áo bào vàng cũng không khách sáo, vặn người một cái, một luồng khí nhận chém hai người thành hai nửa. Ông ta khinh thường nhìn những đệ tử phái Tuyết Sơn còn lại: “Ta cho các ngươi ba giây để đưa ra lựa chọn. Ba, hai…”
“Ta, ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.”

Đám người còn lại lập tức lựa chọn làm phản, quỳ xuống dập đầu cầu xin đạo nhân áo bào vàng.
“Như vậy mới đúng chứ.”
Đạo nhân áo bào vàng cao hứng mỉm cười, sau đó ném Băng Ngữ Hạ đến: “Bây giờ các ngươi mang nàng ta ra ngoài, tùy các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi. Tốt nhất tất cả nam nhân trên dưới trong phái đều phải chơi qua một lần. Nhớ kỹ, phải chơi trước mặt mọi người, ngay trong đại điện phái Tuyết Sơn, trước tượng tổ sư các ngươi, hiểu chưa?”
“Vâng, vâng, vâng.”
Đám đệ tử phái Tuyết Sơn kinh hãi bể mật, không ngừng dập đầu liên tục.
Băng Ngữ Hạ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài, chậm rãi nhắm mắt lại, cố không để cho mình rơi nước mắt.
“Có được chuyện tốt như vậy, còn không mau cút ra ngoài?”
Nhạc chưởng môn cười một tiếng, bắt đầu khiêu khích: “Nếu muộn thêm chút nữa, nói không chừng chúng ta sẽ đổi Băng chưởng môn cho các ngươi đấy. Chỉ sợ bà ta tuổi già yếu ớt, gánh không được đám thanh niên các ngươi.”
“Các ngươi làm việc vô sỉ hèn hạ như vậy, đúng là uổng cho Chưởng môn một phái.”
Băng Vạn Phách nhịn không được mắng to: “Không, các ngươi không xứng làm người, các ngươi chính là súc sinh.”
“Hừ, ngươi nói gì cũng vô dụng cả thôi.”
Đạo nhân áo bào vàng đại nghĩa lẫm nhiên mà nói: “Chúng ta làm như vậy cũng là vì thương sinh thiên hạ, làm chút chuyện ô uế có tính là gì chứ? Cho dù để tiếng xấu muôn đời cũng không tiếc.”
Băng Vạn Phách cười lạnh: “Bớt dát vàng lên mặt các ngươi đi. Các ngươi chẳng qua chỉ sợ chết mà thôi, vì tư lợi bản thân, cần chi phải lấy cớ nhiều như thế.”
Bốp.
Nhạc chưởng môn đánh tới một chưởng, sau đó nói với đám đệ tử phái Tuyết Sơn: “Các ngươi không cần đi nữa, cứ lột hết quần áo cháu gái Băng chưởng môn ở đây, để Băng chưởng môn biết cháu gái của bà ta vì bà ta mà gặp phải sự nhục nhã vô cùng, còn phải rên tiếng rên như kỹ nữ, để các vị đồng bạn liên minh Cửu Sơn nhìn thấy phong thái của phái Tuyết Sơn. Đến lúc đó, tất cả mọi người truyền tụng ra ngoài, để phái Tuyết Sơn các ngươi dương danh thiên hạ.”
Đạo nhân áo bào vàng tiện tay giải khai huyệt đạo Băng Ngữ Hạ. Đương nhiên là để cho nàng có thể nói chuyện, cũng như có thể động nhưng không cách nào sử dụng võ công và chân khí trong cơ thể.”
“A!”
Băng Ngữ Hạ phát hiện nàng có thể nói chuyện, đang định làm một cái gì đó, lập tức phát hiện tay chân của nàng bị đồng môn ngày xưa nắm lấy.
Trong đó có một người nói: “Băng đường chủ, xin lỗi, chúng ta chỉ muốn mạng sống mà thôi.”
Một người khác lại động sắc tâm: “Băng sư muội, trước kia ngươi hờ hững với chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ để cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta.”
“Các ngươi muốn làm gì?”
Băng Ngữ Hạ hoảng hốt không thôi: ‘Nếu các ngươi dám đụng vào ta, ta giết cả nhà các ngươi.”
“Ha ha, thôi đừng chém gió nữa. Đừng nói ngươi, ngay cả Chưởng môn cũng khó mà bảo toàn bản thân, lấy cái gì để giết chúng ta.”
“Nói không chừng là dùng chân của nàng ta để giết chúng ta đấy.”

Sau đó là một tràng lời nói ô uế, khó nghe cực kỳ.
Băng Ngữ Hạ không nghĩ ra các sư huynh đệ thường ngày cũng xem như khá hiền lành, bây giờ lại nói ra với nàng những lời như thế. Một hàng nước mắt chảy ra, lúc này nàng chỉ muốn chết.
“Phì.”
Băng Vạn Phách chỉ mắng một tiếng, cũng không nói nhiều.
Xoạt.
Áo ngoài của Băng Ngữ Hạ rất nhanh bị lột ra, lộ ra lớp áo lót bên trong, một mảng da thịt trắng như tuyết bại lộ trước mặt mọi người.
Ban đầu nàng cho rằng mình đủ kiên cường, có thể chống đỡ được.
Nhưng khi áo ngoài bị lột xuống, nàng lại không chịu nổi. Nàng phát hiện mình cũng không kiên cường như thế.
“A, nãi nãi cứu con.”
Băng Ngữ Hạ kinh hô: ‘Các ngươi cút ra, không được đụng vào ta.”
Đạo nhân áo bào vàng đưa mắt nhìn Băng Vạn Phách, lạnh lùng nói: ‘Băng chưởng môn, ngươi còn không có ý định lên tiếng sao? Cháu gái của ngươi sắp bị lột sạch quần áo rồi. Da của nàng ta đúng là trắng, ngay cả bần đạo cũng phải có chút động tâm.”
“Súc sinh.”
Băng Vạn Phách hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Băng Ngữ Hạ: ‘Hạ nhi, ta vẫn luôn bồi dưỡng ngươi trở thành Chưởng môn phái Tuyết Sơn tương lai. Ngươi đừng sợ, chỉ là cái túi da, chịu khổ chút mà thôi. Ngươi đừng làm mất mặt phái Tuyết Sơn.”
Băng Ngữ Hạ nói trắng ra chỉ là nụ hoa sinh trưởng trong nhà kính, hoàn toàn chưa từng trải qua hiểm ác giang hồ.
Bình thường, người khác đều sợ nàng. Cho nên nàng cảm thấy nàng sẽ không sợ bất cứ kẻ nào.
Nhưng bây giờ, đám đồng môn lại lộ ra ánh mắt giống như ăn thịt người đối với nàng. Loại tà khí này khiến cho nàng sợ hãi.
Băng Ngữ Hạ cắn răng nhịn xuống nhưng lại nhịn không được, chỉ có thể la lên: “Có ai cứu ta không?”
“Không ai có thể cứu được ngươi.”
Đám đệ tử phái Tuyết Sơn bắt đầu cởi áo bào của mình, người nào cũng vội vã không chịu nổi.
Băng sơn mỹ nhân cao cao tại thượng, bây giờ đưa cho mình dùng là chuyện may mắn biết bao nhiêu, chỉ thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu mà tranh giành.
Trong lúc Băng Ngữ Hạ tuyệt vọng, bỗng nhiên có một âm thanh lười biếng vang lên: “Một đám cặn bã, tất cả đi chết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận