Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2147. Chịu đủ rồi

Sở Bì Khố nhìn thấy người trẻ tuổi kia cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh trấn định lại: “Viên Lượng, lời ấy của ngươi nói sai rồi, ta cho tới bây giờ cũng không phải là người nhà họ Viên, cái câu chân ngoài dài hơn chân trong không phải dành cho ta đâu.”
“Ha ha, trước kia nếu không phải nhà họ Viên chúng ta thu nhận và giúp đỡ các ngươi, chỉ sợ các ngươi sớm đã chết.” Người trẻ tuổi có khuôn mặt đáng sợ ánh mắt âm tàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Đám người các ngươi không nghĩ tới báo đáp cũng thôi đi, còn lúc nào cũng suy nghĩ tính toán với nhà họ Viên chúng ta, thật là đáng chết. Ta nên sớm khuyên Đường ca giết chết các ngươi.”
“Bớt khoác lác, trước kia ta còn có thể bị các ngươi lừa, bây giờ thì hãy tỉnh lại đi.” Không biết là bởi vì Hạ Thiên ở bên người, hay Sở Bì Khố thực sự đã chịu đủ rồi, khi nói chuyện ngược lại vô cùng mạnh mẽ: “Lúc trước, chúng ta có khoảng trăm vị huynh đệ, đến bây giờ chỉ còn lại một mình ta, chẳng lẽ còn muốn ta cảm tạ nhà họ Viên các ngươi hay sao?”
“Đó là do các ngươi mệnh xấu, đáng chết.” Người trẻ tuổi có khuôn mặt đáng sợ giễu cợt nói: “Một cơ hội lớn như thế cũng không nắm bắt được, trách được ai? Không có nhà họ Viên chúng ta, ngươi có thể ở trong Bí Cảnh này sống thoải mái như vậy sao?”
Sở Bì Khố gắt một cái, mắng: “Cút, ta tình nguyện không muốn loại thoải mái ấy, nhà họ Viên các ngươi có gan thì làm cho huynh đệ ta chết đi sống lại đi?”
“Sở Phong, xem ra ngươi thật sự chán sống rồi.” Người trẻ tuổi khuôn mặt đáng sợ chỉ vào Sở Bì Khố còn có Hạ Thiên cùng Ninh Nhụy Nhụy, “Ba người các ngươi hôm nay đều phải chết, muốn đi đến tầng tiếp theo, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Hạ Thiên lười biếng hỏi: “Tên kém thông minh này là ai vậy, muốn chết thì tự ngươi đi chết là được rồi, còn ta và vợ của ta sẽ mãi mãi không chết.”
“Mãi mãi không chết?” Sắc mặt của người trẻ tuổi đáng sợ này nhịn không được giễu cợt nói: “Sở Phong, ngươi quả nhiên đã mang mắt trận của trận pháp kia nói ra ngoài, bây giờ chỗ này a miêu a cẩu gì cũng đều muốn trường sinh bất lão.”
“Ngươi mới là a miêu a cẩu, không đúng, ngươi chính là một kẻ kém thông minh.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái nói: “Mắt trận trận pháp gì đó, ta không có hứng thú, nhưng bây giờ đối với việc đánh ngươi ngược lại rất có chút hứng thú.”
“Đánh ta?” Người trẻ tuổi có khuôn mặt đáng sợ cười lạnh không thôi nói: “Ở trong Bí Cảnh này, không quá ba người có thể chạm vào y phục của ta, mà ngươi không ở bên...... Á!”
Chữ “bên trong” còn chưa nói khỏi miệng, đã hóa thành một hồi kêu rên, tiếp đó là cả người bay ra ngoài, giống như là diều đứt dây, văng ra rất xa.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Thực sự là tên ngu ngốc, đánh nhau thì đánh nhau, bị đánh thì bị đánh, ai có hứng thú chạm vào quần áo của ngươi.”
“Cái này......” Sở Bì Khố nhìn ngây người, mặc dù trước đó cũng biết một chút uy danh của Hạ Thiên, nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Tên Viên Lượng này cũng không phải là người tầm thường, mà là đối tượng được bồi dưỡng quan trọng trong chi nhánh của nhà họ Viên, chẳng những thân thủ rất giỏi, thể chất cũng tương đối đặc biệt, còn có một sức mạnh đặc biệt. Chỉ là không nghĩ tới, lời còn chưa nói hết đã bị Hạ Thiên tùy tiện một cước đạp bay.
“Người này chính là người phụ trách trận pháp mà ngươi nhắc đến?” Ninh Nhụy Nhụy nghĩ đến một chuyện liền quay lại xác nhận với Sở Bì Khố.
Sở Bì Khố lắc đầu, nói: “Không phải hắn, hắn chỉ là tuần tra trong cái động này. Người trông coi trận pháp, cả một đời đều phải ở trong mắt trận, nếu không, quyền khống chế trận pháp có khả năng bị người khác cướp mất.”
“Vậy người trông coi trận pháp là ai?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp.
“Tiểu muội chân dài, không cần phải hỏi rõ ràng như vậy.” Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn nói: “Không cần quản hắn là ai, dám cản đường liền trực tiếp xử lý hắn. Nếu hắn phối hợp một chút, vậy thì chỉ cần đánh bay hắn là được rồi. Thời gian này, vẫn là suy nghĩ một chút chúng ta nên đi chỗ nào ngủ một giấc đi, ta có chút buồn ngủ rồi.”
Ừm, cách làm đó rất Hạ Thiên. Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt, không thèm để ý cái tên vừa bạo lực lại vừa háo sắc lưu manh đáng chết này nữa, với loại thể chất biến thái của hắn, làm sao lại buồn ngủ chứ, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi.
“Tiểu muội chân dài, ta đương nhiên sẽ buồn ngủ, cô cũng sẽ buồn ngủ.” Hạ Thiên nghiêm trang nói: “Bây giờ đã là buổi tối, tìm một chỗ ngủ, không phải chuyện rất bình thường sao?”
Sở Bì Khố vốn là muốn mở miệng giải thích một câu, ở đây thật ra không cần nghỉ ngơi, cũng không cần ăn cơm, chỉ là còn chưa há mồm liền bị một ánh mắt sắc bén của Hạ Thiên dọa cho trở về. “Làm sao vẫn còn là nửa đêm?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút kỳ quái, “Ta nhớ trước đó ngươi cũng đã nói là trời tối rồi, bây giờ thời gian qua rất lâu rồi, bên ngoài hẳn là trời đã sáng rồi mới đúng.” Đáy biển này luôn luôn có ánh sáng đầy đủ, căn bản không phân rõ ban ngày ban đêm. Đương nhiên, nàng cũng biết Hạ Thiên có thể cảm nhận được thời gian thế giới bên ngoài.
Hạ Thiên gật đầu: “Trời sáng rồi, thế nhưng lại tối nữa rồi.”
“Ngươi gạt quỷ hả?” Ninh Nhụy Nhụy không tin. “Tiểu muội chân dài, cô sao lại có thể chửi mình là quỷ vậy.”
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Trong những cô vợ của ta đã có một con quỷ, đó chính là một cô vợ Quỷ Keo kiệt. Mặc dù cô cũng rất ích kỷ, nhưng cũng không phải vợ của ta, vậy cô chỉ có thể làm bạn gái Quỷ Keo kiệt, Ừm, hình như cái tên gọi đó hơi dài, thế nhưng cũng không vấn đề gì.”
Lượn một vòng, Hạ Thiên lại chuyển trở về: “Tiểu muội chân dài, bây giờ đúng là nửa đêm, thật không muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi sao?”
“Nghỉ ngơi cái đầu của ngươi, đầu óc của ngươi có thể nghĩ chút chuyện khác được không?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận đến trừng mắt với Hạ Thiên, “Lại trôi qua một ngày, vậy chúng ta nên mau chóng xử lý chuyện nơi này đi, ra ngoài sớm một chút, nói không chừng Y Y tỷ ở bên ngoài đã bắt đầu lo lắng cho chúng ta.”
“Y Y chắc chắn sẽ không lo lắng cho chúng ta.” Hạ Thiên một bộ biểu tình chuyện đương nhiên: “Dù sao có ta ở đây, cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nói: “Vậy ta lo lắng cho Y Y tỷ, như vậy được chưa.”
“Chuyện này chính xác là nên lo lắng một chút, dù sao Y Y quá là không nghe lời.” Hạ Thiên gật gật đầu, vậy mà rất tán đồng lời nói của Ninh Nhụy Nhụy: “Có câu nói rất hay, cá không ăn muối cá ươn, vợ không nghe chồng trăm đường vợ hư.” Ninh Nhụy Nhụy lần nữa không phản bác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận