Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2446: Vị trí tộc trưởng này ta làm

"Nàng là Thần hay là tên tâm thần, chuyện này không liên quan gì đến bọn ta." Hạ Thiên bình chân như vại, "Hiện tại ta chỉ muốn biết nàng ở đâu, ngươi có thể tìm thấy thì cứ tìm, không tìm được thì cũng đừng cản trở."
"Thật ra ngươi hoàn toàn không cần phải gấp, coi như ngươi không đi tìm âm Hậu, nàng sớm muộn cũng sẽ tới tìm ngươi." âm Vô Vũ cười nói: "Nàng còn sốt ruột hơn cả ngươi đấy, dù sao nàng vẫn còn nhớ nhung Nghịch Thiên Bát Châm mấy thập niên rồi, chỉ có điều sau khi trải qua giáo huấn lần trước, nàng trở nên cực kỳ ẩn nhẫn, nếu không chắc một trăm phần trăm thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện, có đôi lúc nàng thà bỏ lỡ cơ hội chứ sẽ không dễ dàng ra tay. Ngươi muốn tìm nàng, chỉ sợ là hơi khó."
"Vợ Y Y, hay là chúng ta đừng để ý đến nữ nhân này." Vẻ mặt của Hạ Thiên thiếu kiên nhẫn, "Ả thiếu dứt khoát quá, toàn nói một nửa rồi giấu một nửa, khẳng định là không có ý tốt lành gì."
Y Tiểu Âm lúc này nói: "Chúng ta muốn tìm ra âm Hậu, nhất định cần nàng hỗ trợ."
"Thế đánh nàng một trận đi." Chủ kiến của Hạ Thiên vẫn đơn giản và dứt khoát như xưa.
Âm Vô Vũ giả vờ sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn Hạ Thiên, nói: "Không ngờ là ngay cả con gái mà ngươi cũng muốn đánh, hơn nữa còn là thiếu nữ chưa trải sự đời như ta."
"Đừng giả bộ." Hạ Thiên trừng nữ tử này một cái, "Hoặc là hỗ trợ, hoặc là ăn đòn, chính ngươi chọn."
"Ta có kiến nghị tốt hơn." âm Vô Vũ cười lắc đầu, "Ở trên đảo Sương Nguyệt, có thể tìm thấy âm Hậu, chỉ có tộc trưởng Huyền âm tộc. Cho nên, chỉ cần ngươi làm tộc trưởng, việc tìm ra âm Hậu là việc không thành vấn đề gì."
Hạ Thiên bĩu môi: "Ta không có hứng thú làm tộc trưởng."
"Vậy thì lực bất tòng tâm rồi." âm Vô Vũ giang hai tay ra, giả vờ bất đắc dĩ, nói: "Tiểu Y, cũng không phải là ta không muốn giúp, là chồng của ngươi không suy nghĩ cho ngươi tí nào, cũng không có chút suy nghĩ hi sinh cho ngươi."
"Chuyện này thì liên quan gì tới vợ Y Y." Hạ Thiên bất mãn nhìn âm Vô Vũ, "Ngươi lại kiếm kế ly gián, có tin là ta đánh ngươi không."
Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên, bỗng nhiên nói: "Nếu như ta muốn cho ngươi làm tộc trưởng, ngươi đồng ý không?"
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Vợ Y Y, ta chắc chắn là phải nghe lời ngươi, nhưng mà không cần thiết tí nào."
"Ta biết tại sao." âm Vô Vũ cười giải thích: "Tiểu Y là muốn giải cứu tất cả mọi người trên đảo, cho dù là tộc nhân của Huyền âm tộc, hay là người bình thường bị vây khốn trên đảo."
Hạ Thiên có chút khó hiểu: "Cứu người cũng không cần phải đi làm tộc trưởng gì cả."
"Đương nhiên cần." âm Vô Vũ giải thích tiếp: "Đảo Sương Nguyệt vốn chỉ là một hoang đảo không người, là âm Hậu đã tìm được hòn đảo này, sau đó thu dưỡng mấy trăm cô nhi từ khắp nơi trên thế giới, trải qua một hai trăm năm phát triển, mới tạo nên Huyền âm tộc như bây giờ."
"Nói nghe hay nhỉ, thật ra những người này đều là do tên âm Hậu đó dùng làm thí nghiệm." Hạ Thiên không chút lưu tình, vạch trần âm Vô Vũ, "Nếu như không phải vợ Y Y rời đi sớm, thì phỏng chừng cũng sẽ bị âm Hậu gieo họa."
Âm Vô Vũ thở dài, chậm rãi nói: "Ngươi đã hiểu, vậy thì càng tốt. Nói trắng ra, tất cả tính mạng của các tộc nhân Huyền âm tộc đều đang nằm trên lưng tộc trưởng, mà tính mạng của tộc trưởng thì nằm trên lưng âm Hậu. Nếu như ngươi làm tộc trưởng, thế thì ngươi liền có thể khống chế Huyền âm tộc, đồng thời cũng sẽ bị âm Hậu khống chế. Đến lúc đó, ngươi dĩ nhiên có thể trực tiếp nảy sinh liên hệ với âm Hậu."
"Nói cho đã, ngươi vẫn muốn tự mình thoát thân, muốn cho ta gánh thay nguy cơ cho ngươi." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Làm như vậy thì ta có lợi ích gì chứ?"
Âm Vô Vũ lắc đầu: "Đối với ngươi mà nói, không có bất kỳ lợi ích gì, mà trái lại còn rất có thể sẽ vì chuyện này mà chết."
"Thế đối với vợ Y Y có lợi ích gì không?" Hạ Thiên lại hỏi.
"Đương nhiên là có." âm Vô Vũ thấy Y Tiểu Âm không nói lời nào, trịnh trọng nói: "Y Tiểu Âm dù sao cũng là người rời khỏi đảo, âm Hậu tuyệt đối đã động tay động chân lên người nàng, chỉ là năng lực của ta yếu kém, không tìm ra được. Nếu ngươi làm tộc trưởng, muốn tiêu trừ mầm họa cho Y Tiểu m, vậy hẳn là không có vấn đề gì.
"Trong thân thể ta không có mầm họa gì cả, chỉ là ta không muốn nàng hại người khác nữa." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Hạ Thiên, nếu như ngươi có lòng tin, vậy chúng ta cùng nhau tiêu diệt âm Hậu. Nếu không có, ta cũng sẽ không cưỡng cầu, đến lúc đó chúng ta cùng rời khỏi đảo Sương Nguyệt, vĩnh viễn không bao giờ trở lại đây nữa."
Hạ Thiên trịnh trọng nói: "Vợ Y Y, trên đời này không tồn tại tình huống mà ta không có lòng tin, vị trí tộc trưởng này ta làm."
"Ngươi chắc chưa?" Y Tiểu Âm nghiêm túc nói: "Chuyện này kỳ thực vô cùng nguy hiểm, đối với ngươi cũng không có lợi ích gì, ngươi không cần thiết vì ta mà miễn cưỡng tiếp nhận."
"Vợ Y Y, nàng nghĩ nhiều quá rồi đó." Hạ Thiên một bộ cực kỳ tùy ý bộ dạng, "Không phải chỉ là một lão yêu bà thôi sao, chỉ cần tìm ra ả, nội trong vài phút là ta có thể tiêu diệt nàng. Hơn nữa, thật ra chuyện này, có liên quan đôi chút đến ta, dù sao liên lụy tới Nghịch Thiên Bát Châm, ta nhất định phải tìm ả để hỏi cho ra lẽ."
"Ha ha ha, vậy mà các ngươi lại ở đây âm mưu tính kế âm Hậu, bây giờ bị ta phát hiện, các ngươi chết chắc rồi." Lúc này, vách tường hình ô vuông xung quanh ầm ầm sụp đổ, một bóng người chậm rãi đến gần, nở nụ cười mỉa mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận