Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2840: Có thể gọi ta là Mộng Mộng đại tiên nữ (02)

“Chẳng lẽ quỷ ở đây rất lợi hại?” Liễu Mộng lấy lại tinh thần: “Vậy là có đánh nhau? Quá tốt rồi, ta nhịn đã lâu rồi, đã sớm muốn tìm người đánh một trận cho đã.”
Liễu Vân Mạn hoàn toàn không có cách nào đối với vị cô cô bạo lực này. Nàng không thèm quan tâm Liễu Mộng, trước quan sát bốn tiểu quỷ.
Tiểu quỷ số một nghe Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn nói chuyện với nhau, sợ hãi nói: “Bọn họ đến đây gây chuyện, đại vương gặp nguy hiểm rồi.”
Tiểu quỷ khoanh tay, hơi khẩn trương: “Chúng ta phải nghĩ cách chạy trốn, sau đó mật báo cho đại vương.”
Tiểu quỷ số ba khinh thường nói: “Các ngươi vội gì chứ, đại vương thiên hạ vô địch, hai nữ nhân này làm sao là đối thủ của đại vương?”
Tiểu quỷ số bốn cau mày thành hình chữ bát, hơi lo lắng: “Nhưng đại vương rất háo sắc, nếu chẳng may bị hai nữ nhân này mê hoặc thì làm sao bây giờ?”
Ba tên tiểu quỷ còn lại nghe xong, như quả bóng xì hơi.
“Bốn người các ngươi tên gì?” Liễu Vân Mạn cũng cảm thấy bốn tên tiểu quỷ này có chút thú vị, nhịn không được liền hỏi: “Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Ngươi, ngươi hỏi cái này để làm gì?” Cơ thể tiểu quỷ số một hơi rụt lại, run rẩy nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn hỏi thân phận của chúng ta, sau đó dùng chú thuật giết chết chúng ta?”
Tiểu quỷ số hai hỏi ngược lại: “Trừ phi các ngươi xưng tên ra trước, nếu không, chúng ta cái gì cũng không nói.”
Tiểu quỷ số ba cắn răng giơ cái nĩa trong tay lên: “Ngươi muốn làm gì? Tốt nhất ngươi đừng nên làm loạn, chúng ta rất lợi hại.”
Tiểu quỷ số bốn khó hiểu nhìn ba huynh đệ của mình: “Chẳng lẽ bọn họ nói tên xong, chúng ta cái gì cũng nói ra hết sao?”
Liễu Mộng xích lại gần bốn tiểu quỷ, cười nói: “Ta tên Liễu Mộng, các ngươi có thể gọi ta là Mộng Mộng đại tiên nữ. Nàng ấy tên Liễu Vân Mạn, tính tình rất xấu, thường xuyên không cho ta chơi, không cho ta ăn, không cho ta… các ngươi không cần để ý đến nàng ấy.”
Liễu Vân Mạn im lặng. Còn không phải bởi vì ngươi thường hay làm loạn, nếu ta không trông chừng ngươi, nói không chừng đã sớm ngày lên bàn thờ ngồi rồi.
“Đại tiên nữ?” Tiểu quỷ số một càng sợ hơn, co lại thành một quả cầu: “Đại vương thường xuyên nói tiên nữ hay ăn thịt tiểu quỷ. Ngươi không được qua đây.”
Tiểu quỷ số hai cẩn thận xích lại gần Liễu Mộng, dùng mũi ngửi ngửi: “Mà cũng không đúng, trên người các ngươi có khí tức, không giống tiên nữ. Nhưng linh khí trên người các ngươi lại rất đậm, không giống phàm nhân. Thật kỳ lạ!”
Tiểu quỷ số ba không kiên nhẫn nổi nữa: “Cần chi quan tâm bọn họ là ai, tóm lại đại vương đã nói, không được để bất cứ người lạ nào đến gần.”
Tiểu quỷ số bốn hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Ba tiểu quỷ còn lại hiển nhiên không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể nhìn tiểu quỷ số bốn, cùng nhau thở dài.
“Các ngươi không cần lo lắng, chúng ta không phải người xấu.” Liễu Vân Mạn mỉm cười, giải thích: “Chúng ta là sứ giả của Phiếu Miểu Tiên Môn, cố tình đến đây để chúc thọ quỷ vương.”
Tiểu quỷ số một không khỏi cao hứng: “Các ngươi đến chúc thọ đại vương, vậy các ngươi không phải địch nhân rồi.”
Tiểu quỷ số hai không tin: “Đừng có bị lừa, nàng ta đang lừa chúng ta thì sao?”
“Nhất định là có vấn đề.” Tiểu quỷ số ba vẫn hoài nghi: “Đại vương cũng không nói qua có phát thiếp mời cho Phiếu Miểu Tiên Môn.”
Tiểu quỷ số bốn nói: “Không phát thiếp mời thì không được đến chúc thọ sao?”
Ba tiểu quỷ còn lại nghe xong, cảm thấy có lý, con nào cũng ủ rũ.
Liễu Mộng mỉm cười nhấc tiểu quỷ số ba lên, dùng ngón tay chỉ vào miệng của nó: “Các ngươi đáng yêu quá, nói chuyện đều có trật tự. Nếu ta xáo trộn trình tự nói chuyện của các ngươi, có phải các ngươi sẽ không nói chuyện nữa không?”
“Thả hắn ta ra, ngươi mau thả hắn ta ra.” Tiểu quỷ số một nằm trên lòng bàn tay Liễu Vân Mạn, thở hổn hển.
Tiểu quỷ số hai khẩn trương vô cùng: “Ngươi mau thả hắn ta ra.”
Tiểu quỷ số ba bị Liễu Mộng bắt muốn nói cái gì đó nhưng đáng tiếc không phát ra được âm thanh nào.
Sắc mặt tiểu quỷ số bốn đỏ bừng lên, há to miệng, nửa ngày sau cũng không nói được một chữ, nhìn rất khó chịu.
Liễu Mộng cảm thấy đặc biệt thú vị, cười nói: “Các ngươi đúng là nói chuyện theo trình tự, chơi vui thật, để ta đổi thử một đứa xem sao.” Nói là làm, Liễu Mộng bịt miệng bốn tên tiểu quỷ, hoặc bịt mắt bọn chúng, để bọn chúng nói chuyện. Đáng tiếc, đám tiểu quỷ giống như uống say, khi nói chuyện ba ngược lại bốn, mở đầu không có kết thúc, thậm chí còn có tình huống nửa ngày không nói ra lời.
Trong thời gian đó, bốn tên tiểu quỷ cũng đã phản kháng qua. Đáng tiếc, linh khí bọn chúng quá yếu, Liễu Mộng dùng một đầu ngón tay cũng có thể hành hạ bọn chúng.
“Ha ha, chơi vui, chơi rất vui.” Liễu Mộng cười lăn lộn trong xe, một chút hình tượng tiên nữ cũng không có.
“Ngươi đừng làm rộn nữa.” Liễu Vân Mạn nhẹ nhàng đánh Liễu Mộng một cái: “Nếu còn chơi nữa, bọn chúng sẽ bị ngươi đùa đến chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận