Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2535: Ngươi ảo tưởng quá rồi đó

Lúc này, có hai người đang nhìn vụ nổ đó từ xa.
Hai người đó đứng ở sân thượng của một tòa cao ốc cách xa cao ốc Thần Y mấy ngàn mét.
Một người trong đó chính là Bàng giáo sư của đại học Giang Hải, cũng chính là mẹ của Bàng Thu Thủy.
Một người khác trông như nam nhân trung niên, chẳng qua là mặc áo khoác màu xám nâu, trên đầu còn đội mũ dạ, hạ vành mũ xuống, che khá kín khuôn mặt.
"Ngươi có chắc là hiệu quả không?" Bàng giáo sư mặt lạnh như tiền nhìn khói bùi mịt mù, nhẹ giọng hỏi.
Nam tử trung niên đội mũ chậm rãi nói: "Coi như không hiệu quả, cũng phải thử một lần."
"Ta cảm thấy hành động này của ngươi là đang lãng phí tài nguyên." Bàng giáo sư không tán thành, lắc đầu, "Ngươi biết chế tạo hai cái thân phận được xã hội tiếp nhận một cách hoàn mỹ như này, tốn biết bao nhiêu tài lực và vật lực không?"
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng: "Thế thì ngươi còn lãng phí tài nguyên nhiều hơn ta."
"Những vật tế đó đều có tác dụng." Bàng giáo sư nhàn nhạt bác bỏ, nói: "Còn ngươi... Ngoại trừ làm tăng nguy cơ bại lộ của tổ chức ra, thì có tác dụng gì chứ?"
Nam tử trung niên lạnh nhạt nói: "Dĩ nhiên là có tác dụng, hiện tại chẳng qua chỉ là thí nghiệm mà thôi, dù rằng chỉ có thể đả thương Hạ Thiên một chút, nhưng đã chứng minh cố gắng nhiều năm qua của ta không có uổng phí, và phán đoán của ta là chính xác. Đối với kế hoạch tương tai của tổ chức cũng không phải hoàn toàn uổng công vô ích."
Bàng giáo sư không nhịn được liền bật cười: "Ngươi muốn chứng minh cái gì?"
"Hắn không phải Thần, mà là người." Ngữ khí của nam tử trung niên kiên nghị đáp lại.
"Chuyện này thì có nghĩa lý gì?" Bàng giáo sư vẫn không nhịn được lắc đầu, "Lấy bản lãnh của hắn, đã sớm vượt qua khỏi giới hạn của con người, đối với chúng ta mà nói, có khác gì Thần đâu."
"Thần, chỉ có thể có một người." Nam tử trung niên bỗng dưng hơi giương mắt, con ngươi trong mắt trái vậy mà nổi lên ánh vàng nhàn nhạt, "Đó chính là cung chủ Thiên Cung của chúng ta, những kẻ khác ngấp nghé Thần vị đều đáng chết."
Bàng giáo sư cười khẽ hai tiếng: "Thú vị, ngươi gia nhập Thiên Cung chưa được bao lâu, mà đã bị tẩy não rồi hả?"
"Tuyết di, tốt nhất là ngươi nên chú ý thái độ của mình.” Nam tử trung niên lôi kéo vành mũ lên, trịnh trọng cảnh cáo nói: "Tuy nói ta là ca ca ngươi, nhưng nếu mà ngươi bất kính với cung chủ, thì đừng trách ta quân pháp bất vị thân."
"Điều này ta biết, Bàng Khắc Kiên ngươi nổi danh vô tình vô nghĩa, mất hết tính người." Bàng giáo sư thở dài, châm chọc nói: "Cho nên dù là Đường Mộc hay là Thu Nghiên, giờ lại thêm Đường Hỏa và Thu Thủy, đều sẽ bị ngươi hy sinh mà không chút do dự."
Nam tử trung niên lạnh lùng hỏi: "Ngươi có ý kiến à?"
"Nào dám." Bàng giáo sư khoát tay áo một cái, "Cái mạng nhỏ của ta đều nằm trong tay ngươi. Chỉ là ta muốn biết, ngươi làm lớn chuyện như vậy, thật sự có thể xử lý ổn thỏa những công việc sau này sao? Hay là ngươi đã sẵn sàng chết như thế nào rồi?"
Nam tử trung niên khó hiểu: "Ý ngươi là sao?"
"Không có ý gì cả." Sắc mặt của Bàng giáo sư dần dần lạnh xuống, "Ngươi cũng biết đòn tập kích đó của ngươi căn bản không giết được Hạ Thiên, thế thì tiếp đó, không chỉ là ngươi, bao gồm chi nhánh Thiên Cung ở trong nước đều sẽ đối mặt với sự báo thù của Hạ Thiên, ngươi đã chuẩn bị kỹ chưa?"
"Chi nhánh trong nước, ngươi nói là bọn phế vật Nam Thiên môn đó hả?" Nam tử trung niên mặt đầy xem thường, giọng điệu khinh bỉ, nói: "Ứng Thiên Vương căn bản không xứng chấp chưởng Nam Thiên môn, con gái của hắn còn vô dụng hơn, nếu như bị Hạ Thiên càn quét, thế thì cũng xem như thay cung chủ trừ khử rác rưởi."
"Haizz, đầu óc ngươi quả nhiên không bình thường." Bàng giáo sư có chút thở dài, nói: "Ta nói ngươi đó, ngươi sẵn sàng chết chưa?"
"Ta?" Nam tử trung niên ngẩn người, tiếp theo liền hiểu ra, cười nhạo nói: "Ta có Độn Ẩn Chi Thân mà cung chủ ban tặng, Hạ Thiên căn bản không thể tìm được ta, coi như tìm được ta, cũng không thể làm gì được ta."
Bàng giáo sư cười như có như không, nói: "Ngươi chắc chứ?"
"Đương nhiên." Nam tử trung niên tương đối tự tin, "Coi như không có Độn Ẩn Chi Thân, hắn tuyệt đối cũng không tìm được ta. Ta tung hoành giang hồ mấy chục năm, mỗi lần đều có thể bình yên vô sự thoát thân, lần này cũng sẽ không ngoại lệ."
"Thế thì ngươi ảo tưởng quá rồi đó." Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên ở phụ cận, "Ngươi tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng không thèm để ý loại đồ đần như ngươi. Nhưng mà ngươi cứ tới trêu chọc ta, và cả vợ của ta, đó là đang tìm đường chết, đừng nói ngươi có Chi Thân gì đó, coi như ngươi có chín cái mạng, lần này cũng sẽ chết chắc."
"Ừ, Hạ Thiên?" Nam tử trung niên đột nhiên quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang đứng sau lưng hắn, vẻ mặt khó chịu.
Hạ Thiên bĩu môi: "Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?"
"Ngươi vậy mà không bị thương chút nào, chuyện này không thể nào!" Trong mắt của nam tử trung niên tràn đầy vẻ khó tin.
Hạ Thiên có phần khinh bỉ, nói: "Chỉ bằng vụ nổ tầm cỡ đó, ngay cả móng tay của ta cũng không đả thương được."
"Ta không tin, ngươi khẳng định là bị thương, hiện giờ chỉ là đang miễn cưỡng cầm cự mà thôi." Nam tử trung niên trợn mắt nhìn Hạ Thiên, cố gắng muốn tìm ra bằng chứng chứng minh Hạ Thiên đang ráng cầm cự, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì.
"Đồ đần chính là đồ đần." Hạ Thiên chẳng muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp lộ ra ngân châm giữa ngón tay: "Thôi, không nhiều lời với ngươi nữa, trực tiếp tiễn ngươi đi chầu trời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận