Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2440: Một quân cờ

"Sau đó, âm Hậu và Ma Vân chân nhân đại chiến một trận ở Tiêu đảo, bất phân thắng bại." Nữ tử xa lạ tiếp tục thuật lại, dù là đã lạc đề rất xa, "Trải qua trận đại chiến đó, âm Hậu mới xem như miễn cưỡng tán đồng Ma Vân chân nhân, hai người làm trao đổi một phen, lúc này âm Hậu mới biết Ma Vân chân nhân căn bản không phải Thiên Ngoại Khách gì cả, mà là lúc trước có kỳ ngộ, lấy được một tàn quyển châm pháp từ trong một tòa cổ mộ, và nó chính là Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Mặc dù tàn quyển thiếu lượng lớn nội dung then chốt, nhưng chỉ dựa vào gần một nửa pháp môn hành khí, là đủ để biến hắn từ một người bình thường trong mấy năm liền trở thành một đại năng áp đảo các tu tiên giả Kim Đan kỳ."
Y Tiểu Âm không khỏi hỏi: "Lẽ nào âm Hậu không có dòm ngó đến tàn quyển ấy ư?"
"Sao mà không được." Nữ tử xa lạ kia cười khẽ ha ha, mặt cười đầy ý vị thâm trường: "m Hậu bọn ta nổi tiếng là tu hành thành si, chỉ cần có thể tăng cao tu vi, có thể tăng trưởng tuổi thọ, biện pháp gì nàng cũng dám thử, nhưng đáng tiếc nàng và Ma Vân chân nhân xem như là kẻ tám lạng người nửa cân, người này cũng không thể làm gì được người kia, thế là hai người làm một giao dịch.”
“Ma Vân chân nhân bởi vì cưỡng ép luyện Nghịch Thiên Bát Châm, dương hỏa trong cơ thể cực thịnh, lúc đó đã sắp không áp chế nổi, âm Hậu đáp ứng luyện chế âm Cực Hoàn cho hắn, đồng thời cung cấp không giới hạn, còn Ma Vân chân nhân nhất định phải nói pháp môn hành khí của châm pháp hành cho nàng biết."
"Cho nên ý của ngươi là, âm Hậu nàng đã học được Nghịch Thiên Bát Châm rồi?" Y Tiểu Âm có chút ngạc nhiên hỏi.
"Đâu có dễ như vậy." Nữ tử xa lạ lắc đầu, "Mặc dù chỉ là phần nhỏ pháp môn hành khí của Nghịch Thiên Bát Châm, nhưng âm Hậu nghiên cứu đến bây giờ cũng không nghiên cứu được nguyên do, cho nên hoài nghi Ma Vân chân nhân chơi xỏ nàng.
“Chỉ là chờ tới lúc nàng đi tìm Ma Vân chân nhân, lại nghe người ta nói hắn bị một cô gái thần bí tự xưng là Nguyệt Thanh Nhã giết chết, tàn quyển Nghịch Thiên Bát Châm cũng bị cướp, đó đã là chuyện của hơn sáu mươi năm về trước."
"Không đúng." Y Tiểu Âm vừa nghe xong, cũng cảm thấy có gì đó sai sai, nàng từng thấy Nguyệt Thanh Nhã, hơn nữa từ trong miệng Hạ Thiên biết được nàng ta là người từ Tiên Vân đại lục xuyên việt qua đây, nhưng đó là chuyện hơn hai mươi năm về trước, sao có thể là sáu mươi năm trước đi cướp và giết Ma Vân chân nhân được.
Còn nữa, lúc Nguyệt Thanh Nhã chiến đấu với Dạ Ngọc Mị, đã dẫn phát vòng xoáy thời không nên mới tình cờ xuyên việt trên trái đất, cho nên cũng không thể tồn tại cái khả năng có người báo trước nàng sẽ đến trái đất, rồi hãm hại nàng.
Nếu đã như vậy, thế rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Y Tiểu Âm có chút nghĩ mãi không thông, cảm giác việc này cần Hạ Thiên đến đây giải đáp thắc mắc cho nàng.
"Có gì không đúng?" Nữ tử xa lạ kia vẫn đang quan sát nét mặt của Y Tiểu m, "Tiểu Y, lẽ nào ngươi biết nội tình gì?"
Y Tiểu Âm mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói: "Ta không biết, nhưng mà ta có thể cảm giác trong chuyện này có gì đó sai sai."
"Đúng hay không, thì ai mà biết được." Nữ tử xa lạ than thở, nói: "Dù sao Ma Vân chân nhân đã chết rồi, cô gái bí ẩn tự xưng là Nguyệt Thanh Nhã cũng chưa từng xuất hiện lại, chân tướng trong chuyện đó như thế nào, không ai biết cả.
“Nhưng mà chờ tới lúc Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện, đặc biệt là thời điểm âm Hậu biết hắn biết dùng Nghịch Thiên Bát Châm, chắc là sẽ mừng rỡ như điên."
"Chờ đã." Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, "Sao ta lại không biết âm Hậu đang chú ý đến Hạ Thiên, hơn nữa ta cũng không có cảm giác nàng đã động tay động chân gì với Hạ Thiên?"
"Tại sao không có, chẳng qua là lúc nàng tiếp nhận giáo huấn của Ma Vân chân nhân, biết ‘dục tốc bất đạt’, cho nên động thủ sẽ càng kín đáo hơn mà thôi." Nữ tử xa lạ kia ý vị thâm trường nhìn Y Tiểu m: "Không phải ngươi đã bố trí một quân cờ bên người nàng sao?"
Y Tiểu Âm nghe nói như thế, bỗng nhiên đứng lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử xa lạ: "Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi bớt nóng." Nữ tử xa lạ kia lơ đễnh khoát tay áo một cái, "Kỳ thực tất cả mọi người đi ra từ đảo Sương Nguyệt, gồm cả những người của âm Y môn không ở trên đảo, đều chỉ là một quân cờ của âm Hậu mà thôi, ta cũng không ngoại lệ.”
“Nhưng mà ngươi khá là may mắn, đã thành một quân cờ tùy ý của nàng, cho nên nàng không có can thiệp vào cuộc đời của ngươi."
Dứt lời, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Nhưng bây giờ thì khác, chẳng biết vì sao mà âm Hậu lại trở nên nôn nóng, nhớ tới ngươi, cho nên mới dùng ngươi để dụ Hạ Thiên lên đảo Sương Nguyệt."
"Nàng không sợ lỡ một quân cờ, mà chỉ sợ bị quân cờ nuốt chửng." Y Tiểu Âm lạnh giọng nói.
Nữ tử xa lạ kia bắt đầu cười duyên ha ha, chỉ vào Hạ Thiên trong video: "Vậy thì phải xem tiểu nam nhân này của ngươi có ra sức hay không. Nếu như ngay cả trung tâm Thánh Điện hắn cũng không đến được, vậy hắn nhất định sẽ trở thành một con cờ của âm Hậu. Còn nếu mà hắn có thể thuận lợi đến đây, vậy hắn miễn cưỡng có tư cách chơi cờ với âm Hậu."
"Các ngươi biết quá ít về Hạ Thiên." Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: "Hắn không phải là quân cờ của bất kì ai, cũng không có ai có thể coi hắn là quân cờ…"
"Không ít nha." Nữ tử xa lạ phản bác: "Bọn ta có tất cả tài liệu của Hạ Thiên, mặc dù có người giúp hắn xóa một vài hình ảnh giám sát, nhưng mà bọn ta đã lưu trước khi người đó xóa bỏ. Hơn mười năm qua, bọn ta ngày đêm phái người nghiên cứu Hạ Thiên, có thể nói là người hiểu rõ Hạ Thiên nhất trên toàn thế giới này, trừ bọn ta ra, không còn ai khác."
"Muốn tìm hiểu Hạ Thiên thông qua hình ảnh tài liệu ư? Thật là không biết nên nói các ngươi quá thông minh hay là ngu xuẩn cực độ đây." Y Tiểu Âm bỗng nhiên nở nụ cười, vừa cười âm Hậu tự phụ, cũng cười sự vô tri của nữ tử trước mắt: "Hạ Thiên không thể nào bị nghiên cứu triệt để, các ngươi đây là đang tự tìm đường chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận