Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3974: Đúng là cá chạch

Trên một ngọn núi cao trong dãy núi cổ xưa phía Đông Alaska nước Mỹ.
Nơi này giáp với Canada, ngoại trừ một dãy núi từ Bắc đến Nam, ở đây còn có sông hồ chằng chịt.
Sau khi ba người Dạ Ngọc Mị phát hiện Man Sơn thần tướng trốn ở bên trong, cả ba lập tức tiến hành phong cấm phạm vi trăm dặm, tạo thành một kết giới.
Đương nhiên, người bình thường sẽ không cảm nhận được kết giới tồn tại. Đối với cuộc chiến đấu trước đó, bọn họ cũng chỉ cho rằng hình như có địa chấn phát sinh hoặc vòi rồng xuất hiện mà thôi.
Tu vi Thiết Kim Cương không cao, nhưng thể chất thì lại rất đặc biệt. Dựa theo bản năng trước đó, hắn ta đã cảm nhận được mặt hồ nước trước mắt có chút không ổn.
“Tiểu Hoàng, ngươi ở đây làm gì thế?”
Hạ Thiên vọt đến trước mặt Thiết Kim Cương, hỏi: “Là ngươi muốn tắm hay là muốn ăn cá?”
Thiết Kim Cương lắc đầu, chỉ vào một con sông lớn trong đó: “Chủ nhân, ta cảm giác người kia hẳn đang ở dưới đáy hồ.”
“Ngươi khẳng định?” Dạ Ngọc Mị cũng rơi xuống trước mặt.
Triệu Vũ Cơ đưa mắt nhìn con sông, rồi lại nhìn kết giới: “Con sông này nằm ở vùng ven. Nếu hắn ta trốn ở đây, hiển nhiên hắn ta đang mượn cơ hội chạy trốn. Chỉ là nước sông chảy xiết, đằng trước còn có mấy cái hồ lớn, muốn tìm hắn ta cũng không dễ dàng gì.”
“Cũng chưa chắc là như vậy.”
Cung chủ Thiên Cung ngược lại có chút hoài nghi: “Man Sơn thần tướng kia hẳn là thổ kiếp lực. Nếu núp trong nước, kiếp lực của hắn ta sẽ không phát huy ra được.”
“Ta cảm thấy hắn ta lại rất có khả năng đang núp trong nước.”
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nhìn chằm chằm con sông lớn: “Chỉ có lén lút chạy đi từ chỗ này mới có thể hạn chế sự chú ý của chúng ta xuống mức thấp nhất.”
Triệu Vũ Cơ hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Dễ làm thôi, rút hết nước.”
Cung chủ Thiên Cung nói: “Bây giờ ta cho người đi sắp xếp, trước ngăn lại dòng nước ở thượng du.”
“Không cần như vậy đâu.”
Dạ Ngọc Mị vung tay lên, một dải lụa màu tím từ trong ống tay áo bay ra, bay thẳng vào trong sông.
Bành.
Dây lụa vừa vào nước, lập tức dung nhập vào trong nước, kéo dài hơn mười dặm, bao phủ nước trong sông.
Dạ Ngọc Mị lại nhẹ nhàng vẩy một cái, hút hết toàn bộ nước trong con sông vào.
Nước vốn vô hình, lúc này lại bị dây lụa hút thành một con thủy long, còn nhảy ra khỏi đường sông, lưu động giữa không trung.
Đây có thể coi là sự thay đổi dòng chảy tạm thời của con sông này. Đúng là thủ đoạn lớn.
Triệu Vũ Cơ có chút cảm thán: “Ồ, ngươi dùng chiêu này rất đẹp.”
Cung chủ Thiên Cung cũng gật đầu: “Muốn khởi động nước đã có rễ, độ khó không thể coi thường. Chỉ cần xảy ra chút sai lầm, nói không chừng sẽ phế đi thủy đạo, từ đó dẫn phát thủy tai thời gian dài.”
“Nói mấy lời vô dụng này làm gì, còn không mau bắt cái tên thần tướng cẩu thí đó ra.”
Dạ Ngọc Mị trừng hai người kia, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ngươi cũng đừng nhàn rỗi ở đó.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Mấy chuyện nhỏ này không cần ta ra tay đâu.”
Nói xong, hắn nói với Thiết Kim Cương: “Tiểu Hoàng, ngươi xuống đi.”
“Vâng.”
Mặc dù Thiết Kim Cương có chút hoài nghi năng lực của mình, nhưng Hạ Thiên đã ra lệnh, hắn ta sẽ trăm phần trăm chấp hành.
Hắn ta nhảy xuống con sông cạn nước, dựa theo bản năng của mình tìm kiếm dưới đáy sông.
Triệu Vũ Cơ và cung chủ Thiên Cung đi đến phía cuối dòng sông. Ở đó có mấy cái hồ nước, cũng là điểm cuối của vùng ven.
“Ở đây.”
Thiết Kim Cương bỗng nhiên chỉ vào một cái hố dưới đáy sông: “Người kia hẳn đang ở đây.”
“Đúng là cá chạch.”
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa vung ra một dải lụa vào trong cái hố: “Cho dù ngươi có chui vào tâm của trái đất, ta cũng phải móc ngươi ra.”
“Ta đến hỗ trợ đây, chúng ta cùng nhau bức hắn ta ra.”
Biểu hiện của cung chủ Thiên Cung cực kỳ nghiêm túc. Nàng khoát tay bắn ra mấy chục thanh tiểu kiếm, thuận theo dải lụa tím bay vào trong hố.
Triệu Vũ Cơ thôi động kết giới, thu nhỏ vùng ven, gia cố phòng ngự gần đường sông, phòng ngừa tên Man Sơn thần tướng kia chạy trốn một lần nữa.
“Này.”
Một lát sau, một tiếng thét giận dữ từ dưới cái hố vang lên.
Tiếp theo, mặt đất giống như bị chuột đồng ủi qua, nhô lên từng khúc. Con sông kia trong chớp mắt đã biến thành một dãy núi.
“Còn muốn trốn? Cút ra đây cho ta.”
Dạ Ngọc Mị cau mày, đột nhiên nắm chặt dải lụa tím, giống như bắt thứ gì đó từ trong hố ra.
“Muội muội chân dài, để ta giúp nàng.”
Hạ Thiên mỉm cười nói, sau đó lấy ra một cây ngân châm bình thường đâm vào cái hố.
“A!”
Bên trong lòng đất vang lên một tiếng kêy thảm thiết điếc cả tai. Tiếp theo, dãy núi đứt đoạn, chỉ thấy một cánh tay to lớn bằng đá từ trong khe nứt đưa ra ngoài, trực tiếp chộp vào Dạ Ngọc Mị.
“Muốn ra tay với muội muội chân dài, ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Hạ Thiên nhếch miệng, đánh tới cánh tay kia.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, cánh tay bằng đá trong nháy mắt xuất hiện vết rách, tiếp theo vết rách không ngừng mở rộng, rất nhanh vỡ thành từng khối loạn thạch.
“Khinh người quá đáng.”
Trong lòng đất lại vang lên tiếng gào phẫn nộ. Sau đó, một bóng người cao mấy chục mét từ trong cái hố bò lên, trong tay còn cầm một thanh trường đao không biết làm từ vật liệu gì: “Nếu là như vậy, bổn thần sẽ tử chiến với các ngươi đến cùng.”
“Tử chiến đến cùng? Ngươi không có bản lãnh đó đâu.”
Hạ Thiên nhìn Man Sơn thần tướng một chút, sau đó nói: “Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận