Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3715: Hạ Thiên không thể nào làm chuyện đó

Tề lão gia tử nhìn cái hộp, cơ thể không nhịn được run lên: “Cái này, tại sao nó lại ở trong tay ngươi chứ?”
“Ra đi, để Tề lão gia tử nhìn xem.” Nam nhân mày kiếm bỗng nhiên vỗ tay.
Lúc này, mặt đất đột nhiên nổi lên một cục u, tiếp theo một bóng người nhảy ra từ cục u này.
“Hạ, Hạ Thiên?” Tề lão gia tử nhìn thấy người đến, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân bay thẳng lên trán: “Ngươi, tại sao ngươi lại… Chẳng lẽ ngươi ngay từ đầu đã là người của hắn ta?”
“Ha ha, ngươi không nghĩ đến đúng không?” Hạ Thiên cười lạnh, vẻ mặt khinh bỉ: “Ta đương nhiên là người của ma chủ rồi. Lão gia tử, ngay từ ban đầu ngươi đã bị lừa. Ngươi đưa hai lá bùa cho hai tiểu cô nương kia chính là sai lầm lớn nhất của ngươi, bị ta tùy ý cướp được, sau đó chiếu theo đồ hình bên trên mà tìm được cái hộp này.”
Tề lão gia tử nghẹn họng nhìn trân trối, biểu hiện ngốc trệ, thiếu chút nữa không ngất đi.
“Tề Thanh Nham, ngươi nói ngươi lấy cái gì để đấu với ta?” Nam nhân mày kiếm đưa cái hộp trong tay đến trước mặt Tề lão gia tử: “Bây giờ, phù thược, còn có bí quyển tu tiên đều nằm trong tay ta, ta có thể mở nó ra bất cứ lúc nào. Nhưng ta đồng ý cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi tự mình mở ra cái hộp này, ta sẽ buông tha cho Tề gia các ngươi.”
Nói xong, hắn ta lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần ngươi nhỏ ba giọt máu tim lên ổ khóa này, ngươi có thể mở cái hộp ra. Tuy nhiên, người phải nhỏ máu tim nhất định sẽ phải chết. Tề Thanh Nham, ngươi có muốn chết vì Tề gia không?”
“Chuyện này là thật?” Tề lão gia tử lấy lại tinh thần, có chút khó tin hỏi.
Nam nhân mày kiếm mỉm cười: “Đương nhiên, người trong nhà sẽ không lừa gạt người trong nhà. Dù sao, ta cũng họ Tề, không phải sao?”
“Chỉ cần các ngươi có thể buông tha cho Tề gia, ta bỏ qua cái mạng này thì như thế nào.” Tề lão gia tử nghiến răng, lập tức đứng dậy, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay trái chuẩn bị đâm vào tim của mình.
“Dừng tay.”
Lúc này, một bóng người lướt qua, kéo Tề lão gia tử lại.
“Cha, cha đừng làm chuyện điên rồ.” Người đến chính là Tề Ngữ Thi.
Tề lão gia tử sửng sốt: “Ngữ Thi, con vào bằng cách nào thế?”
“Đương nhiên là từ địa đạo trong phòng cha xuống rồi.” Tề Ngữ Thi lạnh lùng nói.
“Ta đã nói rồi, bất kể lúc nào, bất kỳ người nào cũng không được vào phòng của ta.” Tề lão gia tử không khỏi tức giận quát: “Vì sao con lại vào?”
Tề Ngữ Thi khá bình tĩnh: “Bây giờ nói những thứ này không còn ý nghĩa gì nữa. Bí quyển tu tiên là truyền thừa thế hệ Tề gia chúng ta, tuyệt đối không thể giao cho người ngoài.”
“Người ngoài?” Nam nhân mày kiếm cười nhạt: “Ta không phải người ngoài, bởi vì ta cũng họ Tề, người Ẩn tông Tề gia. Tính toán ra, bối phận của ta còn lớn hơn cả gia gia ngươi một đời, nhỏ hơn thái gia gia ngươi hai tuổi. Ngươi có thể gọi ta là nhị gia gia.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là thái nhất hay thái nhị.” Tề Ngữ Thi bất mãn nói: “Tóm lại, bí quyển tu tiên không thể đưa cho ngươi.”
Nam nhân mày kiếm lắc đầu, có chút không nói ra lời: “Bí quyển tu tiên không phải đồ của mạch các ngươi. Trả lại cho ta mới được xem là vật quy nguyên chủ.”
“Cha, hắn ta nói như vậy là có ý gì?” Tề Ngữ Thi cảm giác bên trong có ẩn tình khác, nhịn không được liền hỏi.
Tề lão gia tử lắc đầu, thở dài nói: “Quên đi, ngay cả Hạ Thiên cũng là người do hắn ta sắp xếp, chúng ta không có phần thắng đâu. Chi bằng cứ thỏa mãn yêu cầu của hắn ta, cũng có thể bảo vệ cho toàn bộ Tề gia.”
“Cha, cha già nên hồ đồ rồi sao?” Tề Ngữ Thi lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Cái tên kia là hàng giả. Hạ Thiên không bao giờ làm mấy chuyện đó đâu.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi nói sai rồi. Hạ Thiên ta chính là loại người đó đấy.”
“Hừ, Hạ Thiên xưa nay không bao giờ tự xưng là Hạ Thiên.” Tề Ngữ Thi lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào điểm này đã có thể kết luận ngươi là hàng giả. Chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi dám giả mạo Hạ Thiên, ngươi tuyệt đối chết chắc.”
“Các ngươi có bản lãnh này sao?” Hạ Thiên giả nhếch miệng, khinh thường nói.
Tề Ngữ Thi lạnh nhạt đáp lại: ‘Ta không có nhưng Hạ Thiên, còn có A Cửu thì có. Bọn họ nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Ha ha, nếu ngươi tiến vào đây trước, bọn họ hơn phân nửa đã tiến vào đường rẽ rắc rối kia rồi.” Nam nhân mày kiếm cười khẽ: “Đường do ta tạo ra, bọn họ muốn ra ngoài, ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm. Đến lúc đó, thi thể của các ngươi cũng đã thối rữa rồi.”
Tề Ngữ Thi quát to: “Có như thế, ta tuyệt đối không khuất phục các ngươi.”
“Ngữ Thi, vô dụng thôi.” Tề lão gia tử lắc đầu: “Cho dù không lấy máu tim, bọn họ lấy được phù thược, bọn họ cũng có thể mở cái hộp đó ra. Bí quyển tu tiên vẫn thuộc về bọn họ.”
Tề Ngữ Thi biết cha của nàng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, nhịn không được liền nhắc nhở: “Cha, cha suy nghĩ lại kỹ một chút đi, nếu bọn họ thật sự đã lấy được, bọn họ đã sớm mở ra, cần chi lãng phí thời gian ở đây.”
Tề Ngữ Thi nói không phải là không có lý.
Tề lão gia tử bỗng nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện ông quả thật đã có sự nhầm lẫn: “Đúng, ta đưa hai lá bùa cho Tề Phán Nguyệt và Tiêm Tiêm cô nương. Tiêm Tiêm cô nương rất ngoan ngoãn nghe lời Hạ Thiên. Hạ Thiên muốn thứ gì thì có thể lấy bất cứ lúc nào, không cần phải đoạt. Ngươi quả thật là Hạ Thiên giả mạo.”
“Ha ha, nể tình các ngươi có cùng một mạch với ta, ban đầu ta cũng muốn cho các ngươi một cơ hội sống. Đáng tiếc, các ngươi lại không biết trân quý.” Ánh mắt nam nhân mày kiếm lướt qua sát khí, cười nói: “Hạ Thiên, ngươi đi giết bọn họ đi.”
“Lĩnh mệnh.”
Hạ Thiên giả cười lạnh, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm: “Là thật hay giả, bây giờ các ngươi sẽ biết thôi.”
Hai cây ngân châm chợt lóe lên, trực tiếp xuyên qua cổ họng.
Tốc độ quá nhanh, có muốn tránh cũng tránh không được.
Ầm ầm ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận