Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3092: Không có bệnh nào mà ta không trị được

Đám người áo đỏ này là cận vệ cao cấp do nhà mẹ đẻ bà ta bồi dưỡng ra, nghe được mệnh lệnh của bà ta, tất nhiên sẽ lập tức chấp hành.
“Khoan đã.” Hồ Hóa Vũ quát lạnh: “Ai dám loạn động, ta sẽ chặt tay chân của người đó.”
Người áo đỏ hoàn toàn không phản ứng Hồ Hóa Vũ, muốn vượt qua hắn ta chạy về phía Hạ Thiên và A Cửu.
Hồ phu nhân cười lạnh, gương mặt toàn là sự mỉa mai: “Bọn họ là cận vệ của ta, làm sao có thể nghe ngươi được?”
Sau đó quay sang khinh bỉ nhìn A Cửu. Bà ta cho rằng Hồ Hóa Vũ dẫn một nữ nhân xinh đẹp như vậy đến nhà, tuyệt đối không có ý tốt, liền mắng to: “Mặc kệ các ngươi có chỗ dựa là ai, hôm nay ta sẽ phế bỏ các ngươi, xả giận thay cho con trai ta.”
“Nghe thú vị đấy.” Ban đầu, A Cửu còn muốn rời đi, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, lại còn bị người ta nhằm vào, nhưng nghe nữ nhân này nói xong, nàng lại không muốn đi nữa: “Vậy ngươi thử một chút xem sao.”
Bành, bành, bành.
Chỉ một cái đối mặt, đám người mặc áo đỏ bị A Cửu đá giống như đá đống cát, tất cả đều ngã sõng soài bên ngoài phòng, sau đó lăn xuống núi. Chết thì chắc chắn không chết, nhưng trong thời gian ngắn khẳng định không về được.
“Ngươi.” Hồ phu nhân có chút ngoài ý muốn nhìn A Cửu: “Thì ra là có công phu, khó trách lại khí diễm phách lối như thế. Nhưng dám ra tay ở Hồ gia, ngươi cũng chán sống rồi.”
“A…”
Trong lúc Hồ phu nhân dự định đích thân ra tay, Hồ Xuân Vũ đột nhiên ôm ngực hét thảm, gương mặt chỉ toàn là sự đau đớn, mũi và miệng đều rướm máu.
“Quái bệnh phát tác rồi.” Tào Trị Bản liếc qua, lạnh lùng nói: “Thuốc trong bình cũng không còn nhiều. Hồ phu nhân, tiểu Hồ công tử, các ngươi còn chưa quyết định sao?”
“Đã sớm quyết định rồi.” Hồ phu nhân xông đến khẩn cầu Tào Trị Bản: “Ta nhất định sẽ trừng trị thỏa đáng hai người kia, xin Tào tiên sinh đưa thuốc cho ta, cứu con gái ta trước rồi hãy nói.”
“Hừ.” Tào Trị Bản lắc đầu, ngạo nghễ nói: “Trước kia thì được, nhưng bây giờ thì không được. Tào mỗ ta vì bệnh tình của Hồ lão thái thái và Hồ tiểu thư mà dốc hết tâm huyết nghiên cứu ra loại thuốc bột vô cùng trân quý này. Kết quả thì sao, bởi vì hai người ngoài mà muốn đuổi ta đi, thật sự khiến ta tâm ta phát lạnh mà.”
Hồ phu nhân gấp lên, vội vàng giải thích: “Đó là do Hồ Hóa Vũ tự tác chủ trương, chẳng liên quan gì đến ta, lại càng không có liên quan đến con gái ta. Ta vẫn luôn đứng về phía Tào lão tiên sinh. Mấy năm nay, ta cũng quyên không ít tiền cho Y Vương Đường mà.”
“Im ngay.” Da mặt Tào Trị Bản đỏ lên, phẫn nộ quát: “Ngươi cho rằng lão phu sẽ bị mấy thứ vật chất đó làm mê hoặc sao? Tiền tài là vật ngoài thân, quan trọng là danh dự. Hôm nay, nếu các ngươi không xử lý hai người này, về sau lão phu làm sao lăn lộn trong y giới được nữa?”
Hồ Hóa Vũ vẫn luôn đỡ em gái. Thấy em gái đau đớn, trong lòng hắn ta cũng cảm thấy do dự. Nếu không thì hạ mình trước, lấy được thuốc rồi nói sau.
“Được rồi, đã diễn thì phải diễn cho trót. Kỹ năng diễn xuất kém như vậy còn diễn chi nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nhàm chán nói.
Lông này Tào Trị Bản cau lại, lạnh lùng nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ngươi nghe không hiểu sao? Lão đầu nhi ngươi có đi học không vậy?” Hạ Thiên khinh thường châm chọc một câu.
“Ngươi còn dám bất kính với Tào lão tiên sinh, có phải ngươi muốn hại chết con gái của ta ngươi mới cam lòng?” Hồ phu nhân khàn giọng rống lên.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn bà ta: ‘Nữ nhân xấu xí ngươi cũng đừng diễn nữa, khiến người ta cảm thấy buồn nôn quá.”
“Lão phu không chơi với các ngươi nữa.” Tào Trị Bản đã mất kiên nhẫn, tiện tay ném bình thuốc xuống đất.
“Không…”
Hồ phu nhân nhào qua, đáng tiếc vẫn không đỡ được.
Bốp.
Một tiếng vang giòn, thân bình nổ tung, thuốc bột bên trong vãi đầy mặt đất, tiếp theo bị một cơn gió thổi tan không thấy tăm hơi.
“Đều tại các ngươi. Ngươi đánh con trai của ta, bây giờ còn hại chết con gái của ta.” Hồ phu nhân hoàn toàn mất khống chế, móc một con dao từ trong ngực ra đâm tới Hạ Thiên và A Cửu.
Hạ Thiên không thèm để ý, A Cửu nhẹ đẩy một cái, đẩy nữ nhân này sang một bên.
“Em gái ta sắp không được rồi. Tào gia gia, ngươi có thể cứu người trước không?” Lúc này, Hồ Hóa Vũ hơi hoảng hốt.
“Thuốc bột đã không còn, tiểu cô nương này sẽ phải chết. Đây là Hồ gia các ngươi tự tìm.” Tào Trị Bản lạnh lùng nói: “Lần sau, khi Hồ lão thái thái phát tác, không có thuốc chữa trị, cũng chẳng có ai chữa đâu.”
“Cho nên mới nói tên ngu ngốc ngươi hoàn toàn không học y qua.” Hạ Thiên nghe không nổi nữa, nhếch miệng nói: “Không nói trước tiểu nha đầu này vốn không có bệnh, cho dù có bệnh, cũng không tồn tại việc không có thuốc chữa cũng như không có người chữa. Trên đời này, không có bệnh nào mà ta trị không được.”
Tào Trị Bản cười nhạo: “Bây giờ không phải là lúc mạnh miệng. Có ngon, ngươi chữa khỏi cho tiểu cô nương kia trước rồi hãy khoác lác sau.”
“Vậy để ta mở mang tầm mắt cho ngươi một chút.” Hạ Thiên thậm chí ngay cả châm cũng không thèm móc, cách không điểm một ngón tay về phía Hồ Xuân Vũ, một luồng linh khí vô hình truyền vào mi tâm của nàng.
“A?”
Hồ Xuân Vũ cảm thấy không còn đau đớn nữa, gương mặt lộ ra vẻ dễ chịu: “Ta không đau nữa, một chút cảm giác đau cũng không còn?”
“Cái này…” Tào Trị Bản mở to mắt, biểu hiện khó tin: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận