Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2873: Ngươi cảm thấy không có khả năng chỉ là do ngươi quá yếu

“Cuồng vọng nhỉ!” Cửu công tử hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ, cưỡng ép vận chân khí, một lần nữa huy động trường kiếm trong tay chém xuống Liễu Mộng: ‘Chết đi cho bổn sứ!”
Liễu Mộng nhìn thoáng qua ngọn lửa càng thêm mạnh mẽ và uy áp hơn so với trước đó, hơi thất vọng lắc đầu: “Ta bảo ngươi chơi trò mới chứ không bảo ngươi gia tăng khí lực. Dựa vào khí lực, cho dù ngươi có gia tăng gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí một ngàn lần cũng không có tác dụng gì đâu. Được rồi, dù sao ngươi cũng chỉ triệu hoán được một hư tượng, không phát huy được một phần ngàn thực lực cũng là chuyện bình thường.”
Trong cơn giận dữ, Cửu công tử đã phát huy toàn bộ linh khí còn sót lại bên trong cơ thể: “Sắp chết đến nơi còn dám bất kính với bổn sứ. Ta sẽ để cho ngươi thân tử hồn tiêu, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh.”
Đại kiếm đến đâu, diễm lưu như chạy, gần như toàn bộ Vạn Quỷ quật bị bao phủ bên trong ngọn lửa, lúc nào cũng có thể bị đốt thành trạng thái tuyệt địa.
“Cút sang một bên, ngươi đã không còn dễ chơi nữa rồi.” Liễu Mộng là Băng Hỏa linh thể, bất luận hỏa linh khí hay là thủy linh khí, đối với nàng mà nói đều không có lực sát thương, ngược lại còn cổ vũ khí thế cho nàng.
Nàng vốn còn muốn chơi thêm một lát. Đáng tiếc, người trước mắt thật sự không có chiêu thức gì để ánh mắt của nàng sáng lên. Thế nàng còn giữ lại làm gì?
Liễu Mộng hời hợt phá vỡ linh áp trùng điệp, dễ dàng nắm trường kiếm trong tay, diễm lưu dọa người trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Không thể nào?” Cửu công tử há miệng, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Một kiếm này của bổn công tử có được một phần mười uy lực của Quỷ Hỏa sứ, làm sao ngươi có thể ngăn cản được?”
Liễu Mộng thản nhiên đáp: “Theo lời của phu quân ta, chuyện không thể cứ phát sinh mỗi ngày. Ngươi cảm thấy không có khả năng chỉ là do ngươi quá yếu, kiến thức quá ít mà thôi.”
Hai lão giả nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức vọt đến sau lưng Liễu Mộng muốn đánh lén.
Đáng tiếc, bọn họ quên mất Liễu Vân Mạn đang còn đứng bên cạnh nhìn, làm sao có thể để bọn họ đắc thủ.
“Muốn đánh lén? Các ngươi chọn nhầm người rồi?” Liễu Vân Mạn vọt đến, một bàn tay chặt vào một người, trực tiếp đánh ngất xỉu bọn họ.
Một bên khác, Liễu Mộng đánh một quyền trúng tim Cửu công tử, đánh bay hắn ta mấy trăm mét, đụng ngã hàng trăm hàng ngàn đại thụ che trời mới chịu ngừng lại.
Cửu công tử bị đánh trọng thương, ngất đi, khôi phục lại hình dáng của người bình thường.
Về phần những người áo đen, tất cả đều lo bỏ trốn, vừa lúc đụng phải Độc Giác Quỷ Vương dẫn theo người đến tương trợ, một mẻ bắt gọn.
“Chẳng thú vị gì cả!” Liễu Mộng vừa mới cảm thấy thích thú, đối thủ đã không còn, đúng là quá nhàm chán: “Nếu không, chúng ta thả bọn họ đi, để bọn họ tìm đối thủ lợi hại hơn đến đây.”
Liễu Vân Mạn có chút buồn cười: “Cô cô, ngươi đừng hồ nháo nữa. Chúng ta còn phải quay về phục mệnh.”
“Haiz, bị hố rồi. Vạn Quỷ quật tuyệt đối chơi không vui, một người có thể đánh cũng không có.” Liễu Mộng hơi hối hận. Sớm biết như thế, nàng sẽ không đổi với người khác. Nói không chừng, nàng có thể so tài được với một số kiếm khách lợi hại.
Liễu Vân Mạn lại cảm thấy sự việc quá thuận lợi cũng không có gì tốt. Hơn nữa, Cơ nữ hoàng và Nguyệt Thanh Nhã bày kế tổ chức Nghịch Tiên Hội sắp đến, đó mới là đại sự lớn nhất. Bọn họ nhất định phải xử lý tốt một số việc vặt trước khi đại sự diễn ra.
Rất nhanh, Cửu công tử và dư nghiệt của Vạn Hỏa giáo đã bị trói chặt. Liễu Vân Mạn dùng lệnh phù gọi đến một số tuần vệ hoàng triều, chuẩn bị áp giải những người này về Lam Kinh.
Lúc này, Liễu Mộng lại đòi Độc Giác Quỷ Vương bốn tiểu quỷ: “Này, Quỷ vương, ngươi có ta cho mang người đi không? Nếu không, ta bẻ gãy nốt cái sừng còn lại của ngươi.”
Độc Giác Quỷ Vương hơi sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Mộng Mộng tiên nữ điện hạ, tại hạ trời sinh chỉ có một cái sừng, chứ không phải còn lại một cái sừng.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là trời sinh hay là còn lại. Tóm lại, ta chắc chắn phải có được bốn tên tiểu quỷ. ’ Liễu Mộng trừng mắt, nổi giận đùng đùng: “Ngươi đừng hòng giấu bọn chúng đi.”
Tuyết Khỉ La ở một bên khuyên can: “Bốn tiểu quỷ canh cổng đã ký minh ước buộc hồn, thật không thể rời khỏi Vạn Quỷ quật. Nếu rời đi, chúng sẽ không sống được, ngươi có mang đến Lam Kinh cũng vô dụng thôi.”
“Không thể nào.” Liễu Mộng không tin, chống nạnh nói: “Cùng lắm thì ta phá minh ước quỷ quái gì đó không được sao?”
“Không phá được đâu.” Tuyết Khỉ La bất đắc dĩ nói: “Nó đã được ký kết với U Minh giới, còn có thổ địa một phương. Tất cả quỷ tộc Vạn Quỷ quật đều như thế, ngay cả ta và phụ vương cũng không thể tùy tiện rời đi.”
“Vậy ta mang theo chút đất ở đây trở về nuôi bọn chúng là được?”
Liễu Vân Mạn khuyên: “Cô cô, ngươi đừng ép buộc. Dù sao ngươi cũng chỉ là nhất thời ham chơi mà thôi. Nếu mang về, cùng lắm ba ngày ngươi sẽ chơi chán. Đến lúc đó không phải ngươi sẽ vứt sang một bên hay sao?”
Liễu Mộng lắc đầu, đảm bảo: “Không thể nào. Ta nhất định sẽ nuôi bọn chúng thật tốt, coi bọn chúng như sủng vật, nuôi đến khi bọn chúng chết thì thôi.”
“Nếu ngươi nhất định phải dẫn bọn chúng đi, cũng không phải là không thể.” Độc Giác Quỷ Vương thở dài: “Bên trong Vạn Quỷ quật, chỉ có nước giếng Thú Ma mới có thể nuôi dưỡng lâu dài quỷ khí âm hàn của quỷ canh cổng. Nếu ngươi có cách mang vành đai nước ở đó đi, ngươi có thể mang tiểu quỷ canh cổng đi.”
Tuyết Khỉ La giật mình, vô thức nói: “Nước ở đó là Huyền âm Cố Căn Thủy, hoàn toàn không có khả năng mang đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận