Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3928: Đúng lúc ta muốn tặng câu nói đó cho ngươi

“Ha ha ha ha.”
Tiết Vạn Tinh nhìn thấy tình huống đó, không khỏi cuồng tiếu: “Quả là thế, phát sáng đi, phát nhiệt đi, tỏa sáng đi… Tốt nhất là nuốt hết linh mạch này, núi tuyết này, thậm chí toàn bộ thế giới, biến thành đồ của ngươi, sau đó hóa thành sức mạnh rót vào người của ta. Có như thế, ta mới có thể trường sinh bất tử.”
“Ngươi điên rồi.”
Mặc dù Băng Vạn Phách không biết đó là vật gì nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an mãnh liệt: “Cái này chính là tà vật, ngươi dùng linh mạch núi tuyết nuôi nó, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tiết Vạn Tinh mỉm cười, sự vui mừng trên mặt đã không còn che giấu được: “Tà vật? Ha ha, kiến thức của ngươi quá ít, Băng sư muội của ta. Thứ này ngươi có thể gọi là mảnh vỡ thiên đạo, cũng có thể gọi nó là kết tinh địa hạch, có lẽ sẽ còn có cái tên khác. Nhưng những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng chính là nó có thể giúp ngươi trực tiếp phi thăng thành tiên.”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” Băng Vạn Phách thật sự nghe không hiểu: “Cái gì là mảnh vỡ, cái gì là kết tinh?”
Tiết Vạn Tinh vô thức nghiêng cổ một cái, ung dung nói: “Sư phụ kính yêu của chúng ta không nói gì với ngươi sao? Ngươi làm Chưởng môn thất bại quá đi.”
“Mặc kệ là cái gì, tóm lại nhất định không phải vật gì tốt.”
Băng Vạn Phách cũng không vì đối phương trào phúng mà tức giận, ngược lại còn tốt bụng nhắc nhở: “Ta ngược lại cảm thấy ngươi nhất định đã bị ai đó lừa gạt. Ngươi chưa chắc sẽ được trường sinh bất lão, thậm chí còn vì thứ này mà chết rất thảm.”
“Hừ, ngươi đang ghen ghét với ta.”
Tiết Vạn Tinh hiển nhiên đã rơi vào tình trạng say đắm bản thân, nói cái gì cũng không nghe lọt: “Ta sắp trường sinh bất tử, phi thăng thành tiên. Đây là thành tựu mà tổ sư lịch đại phái Tuyết Sơn còn chưa đạt được. Ta mới là đệ nhất nhân giới tu tiên trái đất.”
Hạ Thiên hợp thời xuất hiện, khó chịu nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Với tiêu chuẩn đó của ngươi, đừng nói là đệ nhất, đứng thứ nhất vạn, thứ một trăm vạn cũng còn tốn sức nữa là.”
“Ha ha, ngươi đến đúng lúc lắm.”
Tiết Vạn Tinh nhìn thấy Hạ Thiên cũng không tức giận, ngược lại còn hưng phấn: “Lão phu muốn phi thăng thành tiên, ngươi là tên sâu kiến đầu tiên mà ta sẽ tiêu diệt.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đầu óc của ngươi bị bệnh không nhẹ.”
“Ngươi nói cái gì cũng đều vô dụng thôi.”
Tiết Vạn Tinh ngạo nghễ nói, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên: “Ngươi chắc chắn sẽ phải chết. Ai cũng không cứu được ngươi.”
“Đúng vậy, đúng lúc ta muốn tặng câu nói đó cho ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Lúc này, tinh phiến lơ lửng lại biến lớn hơn một chút, đột nhiên thu lại ánh sáng màu đỏ, rơi xuống lòng bàn tay Tiết Vạn Tinh.
Phái Tuyết Sơn vốn không còn thừa bao nhiêu linh mạch, lúc này còn bị mảnh vỡ kia nuốt sạch.
Tuyết trắng mênh mông bị hòa tan thành nước, thiếu chút nữa khiến cho hồ nước dưới chân núi quá tải. Nhiệt độ dưới chân núi đột nhiên giảm xuống mười mấy độ, khiến người ta lạnh cóng đến toàn thân phát run.
“Đến đây xem như xong.”
Tiết Vạn Tinh cầm mảnh vỡ, vẻ mặt còn điên cuồng hơn: “Mặc dù ta không cẩn thận hấp thu một chút sát khí nhưng chỉ cần thành tiên, một chút tì vết cũng không thành vấn đề.”
Băng Vạn Phách vẫn cố gắng thuyết phục: “Tiết Vạn Tinh, ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa. Đi tiếp, tuyệt đối là một con đường chết, lại còn liên lụy phái Tuyết Sơn vạn kiếp bất phục theo ngươi.”
“Cút sang một bên.”
Tiết Vạn Tinh thật sự nghe không nổi nữa, một cước đạp Băng Vạn Phách sang một bên: “Nếu không phải sau khi lão phu thành tiên cần phải dùng đến tu vi của ngươi để tế luyện, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ sao? Ta để ngươi sống lâu như thế, ngươi còn không biết tốt xấu.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Này, lão ngu ngươi không phải muốn thành tiên sao? Vậy thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu còn tiếp tục, đầu óc của ngươi sẽ nổ tung đấy.”
“Ha ha, tên tiểu tử ngươi đúng là muốn chết sớm.”
Tiết Vạn Tinh cười lạnh: “Vậy ta sẽ để cho ngươi mở mắt một chút, sau đó mới tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Nói xong, ông ta vận toàn bộ linh khí trong cơ thể rót hết vào bên trong mảnh vỡ cùng với một ít máu nhỏ vào bên trên, miệng bắt đầu đọc khẩu quyết cổ quái.
Chỉ thấy mảnh vỡ kia một lần nữa phát sáng, nổi lên tầng huyết quang mỏng nhạt.
Tiếp theo, từng sợi huyết quang dần dần như sương hiện ra, bao phủ cả người Tiết Vạn Tinh vào bên trong.
“Nhanh, mau cản ông ta lại.”
Mặc dù Băng Vạn Phách không rõ Tiết Vạn Tinh rốt cuộc đang làm gì nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất thường: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhân lúc này giết chết ông ta đi, nếu để lâu sẽ không còn kịp. Nếu ngươi sợ chết, ngươi hãy giải khai huyệt đạo cho ta, để ta ra tay cho.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn trừng lão thái bà một chút: “Lão thái bà, ngươi câm miệng lại cho ta, ngươi đứng bên cạnh là được rồi.”
“Ngươi.”
Băng Vạn Phách tức đến mức không chịu được, nhưng cơ thể lại không thể động đậy, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.
Lúc này, sương mù màu đỏ càng lúc càng đậm, đậm đến mức muốn ngưng kết thành nước.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm sương mù màu đỏ, hơi cau mày một chút.
Hắn đã từng nhìn thấy mảnh vỡ đó, hơn nữa còn không chỉ một hai lần, hình như gọi là ý chí mảnh vỡ trái đất, cũng có thể gọi là mảnh vỡ thiên đạo.
Tuy nhiên, miếng trong tay Tiết Vạn Tinh cùng với mảnh vỡ ý chí trái đất mà hắn đã thấy qua không giống nhau, có chút khí tức quỷ dị.
Loại khí tức này rất có thể không phải đến từ trái đất, ngược lại có mấy phần giống với ma tộc trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận