Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2261. Còn có một việc

"Vị nào?" Hạ Lãnh lên tiếng hỏi.
Ngoài cửa vang lên một cái giọng nói trong trẻo, cười nói: "Tại hạ là Ngự Tiên Cư Lão bản Khổng Thanh Tùng, có một số việc muốn thương lượng với Lãnh công tử, không biết có được không?"
"Vào đi." Trong lòng Hạ Lãnh dâng lên một tia quái dị, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ thấy một thanh niên mặc trường sam văn sĩ, đầu đội khăn nho chậm rãi đi đến, thi lễ với bọn người Hạ Lãnh: "Mạo muội tới chơi, xin Lãnh công tử thứ lỗi."
"Không có việc gì, Khổng Lão bản vào đi." Hạ Lãnh cũng thi lễ lại, tiếp đó khoát tay ra hiệu hắn đi vào.
Khổng Thanh Tùng mỉm cười đi vào phòng khách, chậm rãi lấy một chén trà từ khay trà mà Phong Thiên Linh đưa tới, khẽ nhấp một ngụm rồi đặt bên cạnh.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Hạ Lãnh nhìn Khổng Lão bản, trong lòng suy đoán ý đồ của hắn.
"Vốn dĩ cũng không có chuyện, chỉ là mấy ngày gần đây nơi nơi nổi lên lời bàn tán, vì suy nghĩ cho khách hàng trong khách điếm, Khổng mỗ cảm thấy cần thiết thông báo trước một chút cho các vị khách quý."
Khổng Thanh Tùng ăn mặc như một nho sĩ, khi nói chuyện cũng là từ tốn chậm rãi, tiếng nói hay giọng điệu đều khiến người nghe thoải mái dị thường.
Hạ Lãnh gật đầu, nói thẳng: "Nếu vậy mời Khổng Lão bản nói."
"Thật ra cơn mưa ở Bắc Vân quận này đã xuất hiện gần nửa năm, Lãnh công tử có biết chuyện này?" Khổng Thanh Tùng như là tán gẫu với bạn cũ, nhẹ giọng hỏi.
Không đợi Hạ Lãnh nói chuyện, Tiêu Tú Nhi nhỏ giọng lầm bầm: "Nếu là biết thì chúng ta đã không tới Bắc Vân quận rồi."
"Ha ha, cái này cũng đúng." Khổng Thanh Tùng không có để ý Tiêu Tú Nhi đi quá giới hạn, ngược lại là cởi mở cười to: "Thật ra từ xưa trong quận chúng ta có một truyền thuyết ‘Vũ Nữ’, nghe nói năm nay gặp phải mưa to không dứt cũng là do ‘Vũ Nữ’ gây ra."
"Vũ nữ (cô gái mưa) ? Cái này ta thật đúng là chưa từng nghe qua." Hạ Lãnh có chút hứng thú đối với loại cố sự chí quái như vậy, không khỏi hỏi: "Làm phiền Khổng Lão bản nói nghe một chút."
"Cố sự cũng khá là đơn giản khuôn sáo." Khổng Thanh Tùng lặng lẽ liếc nhìn Hạ Lãnh một cái, "Cố sự kể rằng đại khái tại một ngàn năm trước, có vị thần nữ yêu một thư sinh phàm trần, tiếp đó hạ phàm kết duyên với hắn, cho hắn đọc sách, trợ giúp hắn tới Lam Kinh đi thi. Cuối cùng thư sinh xác thực được xứng danh bảng vàng, nhưng mà cũng bị Tể tướng đương triều bắt làm con rể, từ đó lưu tại Lam Kinh làm quan......"
Tiêu Tú Nhi không khỏi thấp giọng mắng: "Hừ, tên thư sinh này thật sự là một tên phụ lòng!"
"Cố sự còn chưa xong phải không?" Hạ Lãnh vừa nghe câu chuyện này, cảm giác xác thực rất khuôn sáo, còn nhạt nhẽo vô vị, so với


Liêu Trai


trên Địa Cầu còn kém xa.
"Đoạn sau chắc chắn là thần nữ xa xôi ngàn dặm đi Lam Kinh tìm được thư sinh, còn mang theo một đứa bé." Tiêu Tú Nhi bĩu môi bổ sung: "Nhưng mà thư sinh đã triệt để thay đổi tâm tính, sợ thần nữ và đứa bé cản trở tiền đồ của hắn, thế là phái người ám sát hai mẹ con. Thần nữ oán giận khó bình, chẳng những hóa thành lệ quỷ, nước mắt khóc than còn biến thành mưa."
Hạ Lãnh kỳ quái nhìn Tiêu Tú Nhi một cái, không ngờ tiểu nha đầu này còn có chút thiên phú biên kịch, bổ sung đoạn ngắn này có chút tương tự những gì Tần Hương Liên tình cờ gặp gỡ trên Địa Cầu.
"Vị tỳ nữ này của Lãnh công tử rất là thông minh lanh lợi." Khổng Thanh Tùng khen ngợi nhìn Tiêu Tú Nhi, có điều lập tức lắc đầu nói: "Nhưng mà đoạn sau của cố sự cũng không có ác liệt như vậy."
"A?" Tiêu Tú Nhi ngẩn người, "Nếu cố sự không phải như vậy thì còn có thể phát triển như thế nào chứ?"
Khổng Thanh Tùng hồi đáp: "Thần nữ chỉ lập một lời thề, ngày nào mà thư sinh kia còn chưa trở về Bắc Vân quận, vậy thì hàng năm nàng sẽ cho mưa xuống chín tháng ở cố hương của hắn."
"Tại sao lại là chín tháng?" Lúc này Phong Thiên Linh không khỏi hỏi một câu.
"Bởi vì thời gian bọn hắn quen biết vừa vặn là chín tháng." Khổng Thanh Tùng vừa cười vừa nói.
Hai mắt Tiêu Tú Nhi mê mang: "Vậy tên thư sinh bại hoại kia có trở về không?"
"Đây là trận mưa một ngàn năm, đến nay vẫn chưa ngừng."
Khổng Thanh Tùng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng mà tất cả người nghe đều rõ, nếu như thư sinh trở về thì cơn mưa này hẳn là đã sớm ngừng rồi.
"Hu hu......" Tiểu nữ hài như Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh không có chút lực miễn dịch nào đối với loại cố sự này, dù chỉ là nghe được đại khái nhưng cả hai đều nước mắt lưng tròng.
"Ha ha, đương nhiên, đây chỉ là cố sự được lưu truyền mà thôi." Khổng Thanh Tùng bỗng nhiên cười to, cảm thấy biểu lộ của hai cô gái rất là đáng yêu, "Cơn mưa này xác thực cổ quái, ai cũng không biết rõ nguyên nhân, cho nên mới có người tạo ra loại cố sự như vậy. Mọi người nghe một chút là được rồi, không cần coi là thật."
Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh không khỏi ghét bỏ, cảm thấy lời này quả thật làm mất hứng, có chút giày xéo câu chuyện tình yêu thê mỹ kia.
Hạ Lãnh lại nhận ra sự khác thường, vị Khổng Lão bản này không đến mức nhàm chán chạy tới đây cố ý kể một cố sự như vậy cho hắn nghe, chắc chắn còn có sự tình khác.
Quả nhiên, sau khi cười đùa một phen, Khổng Thanh Tùng thấy Hạ Lãnh vẫn không có ý định đặt câu hỏi, nghĩ thầm vị tiểu thiếu niên này thật đúng là rất trầm ổn, điều này làm hắn có chút nhịn không được.
"Được rồi, ta chỉ lo nói mấy chuyện vô bổ, làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của tiểu công tử." Khổng Thanh Tùng nhẹ nhàng phủi tay, sau đó đứng dậy, "Không quấy rầy mấy vị nghỉ ngơi nữa, Khổng mỗ xin cáo từ."
"Khổng Lão bản đi thong thả." Hạ Lãnh vẫn không có truy vấn, đứng dậy đưa tiễn.
"Không cần đưa tiễn." Khổng Thanh Tùng giơ tay lên, mới vừa đi tới huyền quan thì đột nhiên quay đầu lại, dường như vô tình nói: "Úi, còn có một việc, Khổng mỗ suýt nữa quên mất."
Hạ Lãnh biết vở kịch chính tới, người này dông dài gần nửa giờ, đoán chừng chính là vì câu nói này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận