Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3892: Đừng gọi ta một cách thân thiết như thế

“Ai dám vọng động?”
Tay Băng Ngữ Hạ đặt trên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân mặc cẩm bào.
“Ngữ Hạ, những người này một người cũng không tốt lành gì. Hiện tại là thời điểm then chốt, cũng không thể có một chút lười biếng được.”
Nam nhân mặc cẩm bào ôn hòa khuyên nhủ: “Nếu chuyện phức tạp lên, chỉ sợ ngươi sẽ không tiện giao phó với nãi nãi của ngươi.”
“Nhạc Thiên Hoa, ngươi mắng ai không phải người tốt?”
Hoa Hoành Chí không nhịn được: “Lúc này ngươi còn giả bộ không biết chúng ta? Đáng tiếc, kỹ năng diễn xuất quá kém, làm cho người khác phải buồn nôn.”
Tạ Nghênh Hà mắng theo: “Họ Nhạc kia, trước kia ngươi rõ ràng đã đồng ý không tiếp tục dây dưa ta nữa, bây giờ ngươi lại lật lọng. Nếu không nhờ có Nhụy Nhụy và Hạ Thiên hỗ trợ, chỉ sợ chúng ta đã chết trong tay ngươi rồi.”
“Ta xác thực không biết các ngươi, cũng không biết các ngươi đang nói cái gì.”
Nam nhân mặc cẩm bào hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường: “Còn nữa, nơi này là địa bàn của liên minh Cửu Sơn, các ngươi dám nói năng lỗ mãng với ta, các ngươi có tin bây giờ bổn công tử có thể giết chết các ngươi, sau đó ném thi thể các ngươi vào trong núi tuyết cho sói ăn hay không?”
“Nơi này là phái Tuyết Sơn.”
Băng Ngữ Hạ nghe nam nhân mặc cẩm bào nói xong, không khỏi phản đối: “Nó không phải Côn Luân Sơn các ngươi, càng không phải địa bàn liên minh Cửu Sơn, ngươi tốt nhất đừng có gọi sai.”
“Ngữ Hạ, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Nhạc Thiên Hoa mỉm cười lấy lòng Băng Ngữ Hạ, giọng nói ôn nhu: “Chờ hội nghị liên minh Cửu Sơn kết thúc, nãi nãi của ngươi sẽ tuyên bố hai đại sự trong thọ yến của bà ấy. Thứ nhất là phái Tuyết Sơn sẽ gia nhập liên minh Cửu Sơn, thứ hai chính là hôn sự của chúng ta.”
Liên quan đến chuyện phái Tuyết Sơn muốn gia nhập liên minh Cửu Sơn, Băng Ngữ Hạ đương nhiên biết, bởi vì đây chính là sách lược của nãi nãi nàng, cũng là Chưởng môn Băng Vạn Phách, dùng để bức một số thế lực trong phái phải thoái vị.
Bao gồm Băng Vạn Phách dự định thông gia với phái Côn Luân cũng chỉ là một nước cờ mà thôi.
Tuy nhiên, đây là một nước cờ hiểm. Một khi tình thế xuất hiện không đúng, Băng Vạn Phách phải cân nhắc đến an nguy của toàn bộ phái. Vì thế, bà vẫn như cũ chọn đùa giả làm thật.
Băng Ngữ Hạ đã sớm thông qua một số người tìm hiểu được Nhạc Thiên Hoa là người như thế nào. Cho nên, nàng hy vọng kế hoạch của nãi nãi có thể thành công.
Nàng cũng hy vọng có thể lôi kéo được Hạ Thiên. Đây chính là một trợ lực vô cùng cường đại.
Nàng được một người bạn cực lực đề cử. Nàng cực kỳ tin tưởng người bạn này, đồng thời cũng thông qua người đó biết được thực lực của Hạ Thiên.
“Đừng gọi ta một cách thân thiết như thế.”
Băng Ngữ Hạ lập tức phủi sạch quan hệ: “Ta và ngươi cũng không quen thuộc đến như thế. Ta cũng chưa đồng ý hôn sự này.”
Ánh mắt Nhạc Thiên Hoa hiện lên sự bất mãn, cố nén tức giận nói: “Ngữ Hạ, có phải những người này đã nói hươu nói vượn với ngươi không, khiến cho ngươi hiểu lầm ta? Bây giờ ta sẽ đích thân làm thịt bọn họ.”
“Hiểu lầm?”
Tạ Nghênh Hà cười rộ lên: “Nhạc Thiên Hoa, con chó ngươi có thể vô sỉ hơn một chút nữa được không? Lúc trước, ngươi bức bách ta như thế nào, còn những thiếu nữ bị ngươi làm hại, chẳng lẽ đều là hiểu lầm?”
“Ta đã nói rồi, ta hoàn toàn không biết ngươi. Chỉ dựa vào chút tư sắc đó của ngươi, bổn công tử không thèm để mắt đến.”
Nhạc Thiên Hoa cười nhạo, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ muốn trèo lên ta, sau đó lừa tiền gia đình ta, đúng là thấp hèn.”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Tạ Nghênh Hà tức đến mức nói không ra lời.
Hoa Hoành Chí lại càng giận dữ hơn: “Nhạc Thiên Hoa, ngươi đừng quên, ngươi có thể tạo được quan hệ với phái Tuyết Sơn vẫn là dựa vào quan hệ của Hoa gia chúng ta."
Nhạc Thiên Hoa cười nhạo, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường: “Ngươi là cái thá gì? Phái Côn Luân chúng ta giao hảo với phái Tuyết Sơn còn cần tên phế vật ngươi dắt mối sao? Đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Ngươi.”
Hoa Hoành Chí tức đến mức ngực đau buốt. Đáng buồn trước đó hắn ta còn cho rằng tên Nhạc công tử này vẫn còn chút độ lượng.
Lúc đó, hắn ta và Tạ Nghênh Hà đang yêu nhau, có một ngày Tạ Nghênh Hà bỗng nhiên nói với hắn ta có người quấy rối nàng, thế là hắn ta đã nhờ người dắt mối mời vị Nhạc công tử này dùng cơm.
Ban đầu, Nhạc công tử kia không hề có ý định buông tha.
Đợi đến khi hắn ta chủ động nói ra địa vị của Hoa gia ở Tuyết Thành cùng quan hệ với phái Tuyết Sơn, vị Nhạc công tử đó mới mỉm cười, đồng thời mượn nhờ quan hệ của Hoa gia chính thức liên lạc với phái Tuyết Sơn. Lúc đó, vị Nhạc công tử này đã đồng ý, về sau tuyệt đối không quấy rối Tạ Nghênh Hà nữa.
Tuy nhiên, Hoa Hoành Chí vạn lần không nghĩ đến sau khi tên Nhạc công tử kia tạo dựng mối quan hệ với phái Tuyết Sơn xong, chẳng những gạt Hoa gia sang một bên, mà còn âm thầm tiếp tục quấy rối Tạ Nghênh Hà. Bây giờ hắn ta lại bày ra sắc mặt đó, đúng là vô sỉ cực kỳ.
“Nhạc Thiên Hoa, ngươi đừng tưởng rằng ta không làm gì được ngươi nhé.”
Hoa Hoành Chí cực kỳ phẫn nộ. Chưa từng có người nào dám trêu đùa hắn ta như thế: “Đám sát thủ mà ngươi phái đến vẫn còn ở biệt thự dưới núi của ta. Ngươi có cần tìm bọn họ đến hỏi một chút không?”
“Sát thủ? Sát thủ gì?”
Nhạc Thiên Hoa làm ra vẻ khó hiểu, sau đó tức giận nói: “Nước bẩn đều giội hết lên đầu bổn công tử. Ngươi thật sự cho rằng ta là bùn nặn sao?”
Sau đó, hắn ta hạ lệnh với thủ hạ của mình: “Các ngươi ăn cơm khô hết sao? Miệng tiểu tử này phun đầy phân, các ngươi còn không mau làm thịt hắn ta cho ta, sau đó ném xuống núi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận