Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3690: Khổ tâm của Cửu tỷ tỷ

“Lâm quản gia.”
Có người kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đến lan can cửa sổ, nhìn nam nhân miệng méo rơi xuống nước.
“Ngươi, ngươi xong rồi, ngươi xong rồi.”
Có người vọt đến trước mặt Hạ Thiên, chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Ngươi dám ra tay với Lâm quản gia, ngươi tuyệt đối chết chắc.”
“Vậy thì ngươi đi cùng với tên ngốc đó luôn đi.” Hạ Thiên nhếch miệng, tiện tay ném người kia xuống sông luôn.
Hành động này của hắn khiến những người còn lại kinh hãi, kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên đang coi hắn là kẻ điên.
“Hạ tiên sinh, ngươi mau đi nhanh đi.” Mao Thất Trúc sợ hãi, vội vàng vẫy tay với Hạ Thiên: “Đêm nay, nói không chừng đám tay chân của Lâm gia sẽ đến đấy.”
Hạ Thiên vẫn không nhúc nhích, lười biếng nói: “Cái gì tay chân? Bọn họ rất lợi hại phải không? Cứ gọi bọn họ đến đây, vừa lúc ta đang cảm thấy nhàm chán.”
“Đám người đó cũng không phải tay chân bình thường, ngươi mau đi đi.” Mặc dù Mao Thất Trúc giúp Hạ Thiên nói chuyện trước đó, nhưng trong lòng thật ra cũng không chắc lắm. Nếu chẳng may Hạ Thiên chỉ là thùng rỗng kêu to, hắn ta nhất định sẽ bị liên lụy.
“Lâm tiểu thiếu gia đâu?” Hạ Thiên hỏi một câu.
Mao Thất Trúc ngẩn ra, gương mặt hiện lên sự do dự: “Ta không biết, có thể hắn ta đang ở Chiếu Nguyệt Đài.”
“Ngươi dẫn ta sang đó đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“A, được.” Mao Thất Trúc hoàn toàn không có chỗ trống để từ chối. So với lần trước, Hạ Thiên đã lịch sự hơn rất nhiều. Bằng không, cũng giống như lần trước, hắn sẽ xách cổ Mao Thất Trúc hắn ta mà đi.
Cũng không uống trà nữa, Mao Thất Trúc đã dẫn Hạ Thiên đến Lâm gia.
Chiếu Nguyệt Đài trước kia là một mảnh đất trống trải của thị trấn, nằm ngay tổ từ Lâm gia.
Bình thường, nó dùng để phơi lúa, cũng để cho người dân trong trấn rèn luyện sức khỏe. Một khi có chuyện gì lớn, nó sẽ được sử dụng thành nơi tổ chức hội nghị. Dĩ nhiên không còn chỗ thứ hai giống như thế này.
Lúc này, một lôi đài đang được bày chính giữa Chiếu Nguyệt Đài.
Trên đài có mấy người đang đánh nhau. Dưới đài có không ít cư dân và du khách vây xem náo nhiệt.
Lầu hai một quán rượu đối diện có hai đội nhân mã phân biệt rõ ràng, tất cả đều đang nhìn chằm chằm cuộc chiến trên lôi đài.
Bành!
Một người trong đó chịu của đối thủ một quyền, chống đỡ không nổi ngã xuống lôi đài.
“Lâm gia, thắng.”
Một trọng tài quan sát người thất bại xong, cất cao giọng công bố kết quả.
“Tốt.” Trong quán rượu, Lâm Tuấn Nghĩa lập tức vỗ tay khen hay, sau đó mỉm cười nói với một đại mỹ nữ ngồi cách hắn ta không xa: “Bạch tiểu thư, lần này là Lâm gia chúng ta thắng. Vận khí của ngươi không được tốt, hôm nay lại thua liền bảy trận.”
Bạch Tiêm Tiêm đối diện cũng không có biểu hiện quá lớn, chỉ thản nhiên nói: “Vậy à? Vậy ta xin chúc mừng ngươi.”
“Ha ha, Bạch tiểu thư không cảm thấy thú vị sao?” Lâm Tuấn Nghĩa cười ha hả, cho rằng đối phương không phục nhưng không thể làm gì, hắn ta liền đề nghị: “Thật ra Lâm gia chúng ta cũng là thế gia tu luyện, có một số thủ đoạn không thể bày lên mặt bàn. Nếu Bạch tiểu thư cảm thấy hứng thú, đêm nay ở Hàn Nguyệt Lâu, ta sẽ mời một số cao thủ chân chính đến để ngươi mở mang tầm mắt, như thế nào?”
“Được rồi.” Bạch Tiêm Tiêm vẫn không hứng thú lắm. Nàng vốn không cảm thấy thích thú với việc chém chém giết giết. Nếu không phải A Cửu bảo nàng ở đây qua loa với Lâm Tuấn Nghĩa, nàng tình nguyện lên núi ngắm phong cảnh.
Lâm Tuấn Nghĩa nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Tiêm Tiêm, sóng ngầm trong lòng đã mãnh liệt. Nữ nhân trước mắt thật sự quá đẹp, hình như là em gái A Cửu. Nếu có thể có được nàng ấy, nói không chừng cũng có thể khiến cho hai nhà Tề Lâm hợp nhất với nhau.
Thật ra, Lâm gia đã muốn mượn phương thức thông hôn để cướp đoạt thế lực của Tề gia, chỉ là trước giờ vẫn không đạt được.
Bọn họ vốn dự định để Lâm Tuấn Nghĩa cưới tam tiểu thư Tề gia Tề Phán Nguyệt.
Nhưng Lâm Tuấn Nghĩa chê Tề Phán Nguyệt quá xấu, vẫn luôn từ chối kế hoạch này.
Tuy nhiên, tình huống bây giờ đã khác.
Cửu cô nương có quan hệ mật thiết với Hạ Thiên, hắn ta không dám đánh chủ ý.
Thế nhưng Bạch Tiêm Tiêm trước mắt lại ngon miệng như vậy, kinh nghiệm sống cũng không nhiều. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tung hoành tình trường của Lâm Tuấn Nghĩa hắn ta, trong vòng ba ngày, hắn ta tuyệt đối mười phần chắc chín.
“Nếu Bạch tiểu thư không thích, vậy thì quên đi.” Lâm Tuấn Nghĩa cười khẽ, lập tức đưa ra đề nghị: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn một bữa cơm rau dưa đi. Chiều nay còn có mấy trận tỷ thí cần phải xem nữa.”
Bạch Tiêm Tiêm thản nhiên nói: ‘Không cần đâu, ta về Tề gia dùng cơm trưa được rồi.”
“A, Bạch tiểu thư, ngươi cần chi phải khách sáo đến như vậy.” Lâm Tuấn Nghĩa có vẻ không thích: “Nếu ngươi từ chối, ngươi đã cô phụ nỗi khổ tâm của Từ gia chủ rồi.”
Bạch Tiêm Tiêm nghe xong, cảm thấy khó hiểu: “Khổ tâm của Cửu tỷ tỷ?”
“Đúng.” Lâm Tuấn Nghĩa đứng dậy, đứng thẳng người theo kiểu chính nhân quân tử: “Ngươi cũng nhìn thấy đấy, bây giờ tu tiên giới thế nhỏ, tư chất tu sĩ các phương cũng vàng thau lẫn lộn. Lâm Tề hai nhà đều có chút tư lịch ở vực Đông Nam, cho nên việc chấn hưng tu tiên giới không thể đổ cho người khác.”
“Ngươi nói ta nghe không rõ chút nào.” Bạch Tiêm Tiêm nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói thẳng đi, khổ tâm của Cửu tỷ tỷ là gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận