Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3809: Ngươi không xứng trúng loại độc đó

“Ha ha ha ha.” Nam nhân áo bào xanh ngửa mặt lên trời cười to, sau đó nói với Bạch Thiên Hùng: “Bạch huynh, ngươi có nghe thấy không? Tiểu tử này nói muốn tiêu diệt phái Thiên Sơn chúng ta, ha ha ha.”
Bạch Thiên Hùng cũng cười đến gập cả người, đập tay vào đùi: “Hạ Thiên, ngươi đúng là đùa chết ta rồi. Người khác nói ngươi rất ngông cuòng, ta thấy ngươi chính là tự đại quá mức. Đừng nói phái Thiên Sơn, nội phái Tuyết Sơn chúng ta thôi cũng có thể tiêu diệt tiểu tử ngươi rồi.”
“Đây không phải tự đại mà chỉ là đang nói một sự thật.” Hạ Thiên bĩu môi.
“Ha ha ha, đúng là cười chết người.” Nam nhân áo bào xanh cười xong, biểu hiện nghiêm túc, âm ngoan nói: “Ban đầu, ta còn niệm tình ngươi là người tu hành. Cho dù giết ngươi cũng sẽ không trực tiếp hạ tử thủ mà sẽ lưu lại toàn thây cho ngươi. Bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần thiết. Đối phó với loại cuồng đồ ngươi nên chém thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, ngươi ra tay đi. Nếu ngươi không biết đánh nhau, ngươi cũng chỉ là khoe miệng mà thôi.”
“Lão tử trước xé nát miệng của ngươi.” Lúc này, nam nhân áo bào xanh bị sự khinh thường của Hạ Thiên chọc giận, tay phải như du long dò xét chộp vào cổ họng Hạ Thiên.
Hạ Thiên chỉ nhẹ nhàng lui nửa bước, tránh đi một chưởng này, thuận tiện chê bai một câu: “Quá chậm, với tốc độ đó, ngay cả áo của ta cũng không đụng đến được.”
“Đã đến lúc ngươi khóc cho mà xem.” Nam nhân áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, chạy như bay, đạp mạnh về phía trước, trong nháy mắt thân hóa hư ảnh, vọt đến trước mặt Hạ Thiên: “Chết đi cho ta.”
Một chưởng này ngược lại nhanh như thiểm điện, gần như không cho Hạ Thiên bất kỳ thời gian phản ứng nào.
“Hừ, ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy.” Nam nhân áo bào xanh đưa tay nắm lấy yết hầu Hạ Thiên.
Trong lúc đang định dùng sức, ông ta bỗng nhiên phát hiện không ổn. Nhìn kỹ lại, chẳng biết từ lúc nào người mà ông ta chộp lại biến thành Bạch Thiên Hùng: “Bạch huynh, tại sao lại là ngươi?”
“Buông, buông ta ra.” Bạch Thiên Hùng có chút thở không ra hơi, tay chân quơ lung tung.
Nam nhân áo bào xanh thuận thế thả lỏng Bạch Thiên Hùng ra, sau đó nghiêng đầu, đột nhiên phát hiện Hạ Thiên đang chế giễu đứng cách đó không xa.
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi nên dùng sức giết chết tên ngốc đó, cũng có thể thay ta tiết kiệm được một số việc.”
“Ngươi học được thân pháp này từ đâu?” Nam nhân áo bào xanh kinh nghi bất định nhìn Hạ Thiên: “Vì sao ta nhìn thấy nó rất giống với Cô Hồng Ảnh Tung Phiếu Miểu Phong phái Thiên Sơn chúng ta?”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Đây là Phiếu Miểu Bộ của Phiếu Miểu Tiên Môn, chẳng có liên quan gì đến phái Thiên Sơn các ngươi. Cho dù có, cũng là thân pháp tổ tông phái Thiên Sơn các ngươi.”
Nam nhân áo bào xanh giận tím mặt, quát lớn: “Ngươi dám vũ nhục phái Thiên Sơn, bây giờ ta làm thịt ngươi.”
“Có tuyệt chiêu gì thì cứ lấy ra.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Mấy chiêu thức bình thường không có tác dụng gì với ta đâu. Có nhìn cũng chẳng cảm thấy thú vị.”
“Vậy thì tiếp của ta một thức Tu Di Thần Chưởng.” Nam nhân áo bào xanh triển khai thân pháp, đề khí trong tay, một chưởng ảnh to như núi đánh ra.
Hạ Thiên nhìn chưởng ảnh, cảm thấy có chút nghi ngờ: “Dường như có hương vị của Phiếu Miểu Tiên Môn nhưng rất nhạt, nhạt lắm, nhạt đến mức giống như không có.”
“Hừ, chết đi cho ta.” Sắc mặt nam nhân áo bào xanh đỏ lên, hẳn là đã phóng ra bảy tám phần linh khí.
Bạch Thiên Hùng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhẹ giọng nhắc nhở: “Mã huynh, ngàn vạn lần lưu thủ. Nếu ngươi toàn lực đánh xuống một chưởng này, biệt thự của ta xem như bị hủy hoàn toàn.”
Nam nhân áo bào xanh cũng không quản được nhiều như vậy, một chưởng đánh về phía Hạ Thiên.
“Oành.”
Cự chưởng nện xuống, nơi này Hạ Thiên đứng nhanh chóng sụp đổ, tạo thành một vùng phế tích.
Đằng sau biệt thự, Dương San và Vu tiên cô còn chưa bắt đầu giao chiến đã nghe được tiếng nổ, không khỏi quay người nhìn lại.
“Bên kia đã bắt đầu rồi.” Vu tiên cô mỉm cười, hứng thú dạt dào nói: “Haiz, nhìn chưởng thế này, hẳn là Mã Thiết Hà đã chiếm thượng phong.”
Nói xong, nàng ta quay sang nhìn Dương San: “Chẳng lẽ ngươi tuyệt không lo lắng cho an nguy của chồng mình?”
“Chẳng có gì đáng lo cả.” Dương San bình thản nhìn động tĩnh bên kia.
Bụi mù cuồn cuộn, tiếng động ầm ầm nhưng nàng không để trong lòng.
“Xem ra tình cảm của các ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.” Vu tiên cô lắc đầu, có chút thất vọng nói: “Ta vốn cho rằng các ngươi rất yêu nhau mới đúng chứ.”
Dương San thản nhiên nói: “Chúng ta yêu sâu hay cạn cũng chẳng liên quan gì đến ngươi. Còn nữa, ta không lo lắng là bởi vì chồng của ta chính là vô địch thiên hạ, chỉ thế thôi.”
“Vô địch thiên hạ?” Vu tiên cô không khỏi cảm thấy buồn cười: “Lời này chẳng khác nào đám bác sĩ luôn tự nhận mình chữa khỏi bách bệnh. Trên thế giới này, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không có khả năng có người vô địch thiên hạ.”
Dương San gật đầu: “Đối với người khác mà nói, xác thực không có khả năng. Nhưng chồng của ta luôn làm những chuyện mà người khác không hề làm được.”
“Ngươi đúng là trúng độc không nhẹ.” Vu tiên cô thở dài, sau đó móc ra một con côn trùng to bằng móng tay: “Đây là Vong Ưu Trùng, ngươi nuôi một con bên cạnh đi. Chưa đến ba ngày, ngươi có thể từ trong trạng thái ảo tưởng mà tỉnh lại.”
“Ngươi cho rằng ta trúng độc của chồng ta?” Dương San hiểu ra, không khỏi có chút buồn cười: “Luận y thuật, ngươi không bằng một phần vạn của chồng ta, đừng có múa rìu qua mắt thợ nữa.”
Vu tiên cô lại càng hứng thú hơn: “Trúng độc sâu như thế, Hạ Thiên xem ra chính là một kỳ nhân. Ta lại càng muốn biết ngươi trúng độc gì, thậm chí còn muốn nếm thử một chút.”
“Ngươi không xứng biết đó là độc gì.” Dương San lạnh nhạt nói: “Càng không xứng trúng loại độc đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận