Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2467: Tiêu Vô Bệnh

Bạch Tiêm Tiêm bị sửng sốt trước những lời Hạ Thiên nói, nhất thời cũng không biết phản bác như thế nào.
Câu nói này thoạt nghe có chút vấn đề, ngẫm nghĩ lại hình như có chút đạo lý, lại ngẫm nghĩ một hồi cũng chẳng có tác dụng gì... toàn lời thừa thãi.
"Ta vẫn cảm thấy ngươi đang cãi chày cãi cối, nói hươu nói vượn." Bạch Tiêm Tiêm sửa lại logic của Hạ Thiên, phát hiện hoàn toàn là văn bế tắc, "Bạch thúc không thể nào là Tiêu môn chủ, Bạch thúc chính là Bạch thúc. Ta không biết tại sao các ngươi phải tìm âm Hậu, cũng không biết tại sao các ngươi phải tìm Tiêu môn chủ.”
“Nếu Vũ tỷ tỷ đã tín nhiệm các ngươi, thế thì ta cũng sẽ không hỏi nữa. Nhưng về Bạch thúc, các ngươi không được đụng đến hắn, hắn là người thân của ta."
Hạ Thiên lại cảm thấy logic của Bạch Tiêm Tiêm có vấn đề, không nhịn được nói: "Nàng đúng là không có đầu óc, còn đần hơn cả tiểu muội chân dài."
"Ngươi mới đần thì có!" Bạch Tiêm Tiêm tức giận phản bác.
"Việc hắn có phải là người thân của ngươi hay không, nó chẳng mâu thuẫn gì đến việc hắn là lão môn chủ âm Y môn cả." Hạ Thiên lười biếng nói: "Hơn nữa, chỉ cần hắn không gây chuyện, bọn ta cũng không đụng đến hắn?"
Y Tiểu Âm nhàn nhạt nhìn Bạch Tiêm Tiêm một cái, trong lòng có phần cảm khái, thiếu nữ này so với nàng thời còn bé đúng thật là giống nhau đến mấy phần, không khỏi nói khẽ: "Hắn cũng là người thân nuôi nấng ta lớn khôn, ngươi nghĩ ta có thể làm gì hắn sao?"
Bạch Tiêm Tiêm đã dần dần chấp nhận hiện thực, không nói gì thêm.
Còn về Tiêu Diễm Diễm, con mắt nhìn chằm chằm vào lão đầu râu bạc một hồi lâu, vẫn lắc đầu: "Không đúng, Tiêu Vô Bệnh là thúc tổ của ta, ta đã thấy hắn mấy lần, tướng mạo căn bản không giống như vậy." Dứt lời, còn quay đầu trách móc Hạ Thiên, "Hạ Thiên, ánh mắt ngươi có phải có vấn đề rồi không? Nhận lầm người rồi, đúng không?"
Đối với cái câu hỏi ngu ngốc này, Hạ Thiên không có hứng để trả lời, ai bảo Tiêu Diễm Diễm không đủ đẹp.
"Ngươi còn muốn giả vờ giả vịt nữa không?" Y Tiểu Âm cũng không phản ứng Tiêu Diễm Diễm, chỉ là thần tình lạnh nhạt nhìn lão đầu râu bạc, nhẹ giọng hỏi một câu: "Sư phụ?"
Lão đầu râu bạc vuốt râu và cười cười, mặt mày dãn ra, nói với Y Tiểu m: "Tiểu m, những năm nay ngươi đã trưởng thành rồi."
Nghe nói như thế, trong lòng Y Tiểu Âm nổi lên đủ loại cảm giác, nàng vừa cảm kích người này, đồng thời cũng ghét cay ghét đắng hắn.
Hắn là người nuôi dưỡng nàng nên người, nhưng đồng thời cũng là người coi nàng như một công cụ kiếm tiền trong một thời gian dài.
Lòng bác ái này như là Thánh Nhân, hầu như đối xử bình đẳng đối với các đệ tử, cùng dành một tâm huyết tương đương nhau để bồi dưỡng; đồng thời người này cũng vô tình và lãnh huyết một cách đáng sợ, một khi không còn giá trị lợi dụng, thì sẽ không chút do dự nào thủ tiêu.
Y Tiểu Âm cẩn thận suy nghĩ một hồi, phía trên thế giới này vậy mà không có một từ nào có thể miêu tả đúng con người trước mặt này, cũng không có câu nào có thể khái quát việc đối nhân xử thế cả đời của hắn.
Đã từng có một quãng thời gian, nàng tưởng rằng mình đã có một vị trí đặc biệt nào đó trong lòng lão môn chủ, dù sao nàng là đệ tử được chú ý nhất trong môn phái, y thuật mà nàng học được từ chỗ hắn là y thuật tinh xảo nhất.
Nhưng mà mười hai năm trước, khi nàng gặp phải biến cố, bị Nhạc Chi Phong và các gia tộc lâu năm nhằm vào, là do người này ngầm đồng ý Lục Tiểu Oánh bức bách nàng.
Khi Hạ Thiên giải quyết xong phiền phức Lục Tiểu Oánh và những thế lực kia, người này lại không chút do dự truyền vị trí môn chủ cho nàng, và mai danh ẩn tích từ đó.
Lần này đến đảo Sương Nguyệt, Y Tiểu Âm biết mình muốn giải quyết âm Hậu, trở ngại đầu tiên chính là lão môn chủ của âm Y môn, cũng tức là người ở trước mặt.
Hắn là người ủng hộ trung thành nhất của âm Hậu, cũng là tấm khiên cứng cáp nhất của âm Hậu. Chỉ có điều, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì nàng thật sự không muốn động thủ với người thầy, người cha này.
Những người khác nghe được lời của lão đầu râu bạc, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, bởi vì điều này tương đương với việc đồng ý những gì mà Y Tiểu Âm nói.
Âm Vô Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì những năm qua nàng vẫn coi Tề Bạch Lâu là tâm phúc, cho dù làm chuyện gì đều chưa bao giờ cấm kỵ hắn, thậm chí có một khoảng thời gian làm trái với mệnh lệnh của âm Hậu, cũng không có kiêng kị hắn.
Ai mà ngờ là, vị ái tướng nhìn như trung thành và thận trọng này, lại chính là Tiêu Vô Bệnh mà nàng luôn coi là đối thủ một mất một còn.
Phải biết âm Y môn luôn mang về lượng lớn tài nguyên từ đảo Sương Nguyệt, và thường chọn người ra khỏi đảo Sương Nguyệt, nhưng mà đại đa số người được chọn ra ngoài đều không trở về, mà Tiêu Vô Bệnh cũng chưa từng giải thích gì với nàng, điều này khiến nàng tương đối bất mãn.
Lại thêm âm Hậu tận lực khiến hai người duy trì thế đối địch, mỗi khi âm Vô Vũ nhớ tới Tiêu Vô Bệnh đều sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tuyệt đối không ngờ rằng, người mà nàng hận nhất, thế mà vẫn ở bên cạnh nàng, còn chiếm được tín nhiệm vô tận của nàng, số phận đúng là chớ trêu.
Bạch Tiêm Tiêm cũng có chút khó chấp nhận, khi còn bé nàng từng gặp Tiêu Vô Bệnh, nhưng hoàn toàn không có cảm tình gì đối với lão giả tóc đen và đầy nham hiểm, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.
Mà lão đầu râu bạc trước mặt, lại như thể là gia gia ruột của nàng, hòa ái và dễ gần, bình dị gần gũi, vô cùng yêu thương nàng, nàng không muốn thấy hắn già đi, cho nên luôn kêu hắn là Bạch thúc.
"Bạch thúc, ngươi..." Bạch Tiêm Tiêm không biết tại sao, nước mắt lưng tròng, nàng muốn nói gì nhưng lại cảm thấy hiện giờ nói gì cũng vô dụng.
"Haizz, Tiêm Tiêm, ngươi không cần đau lòng đâu." Lão đầu râu bạc vẫn cứ hòa ái vuốt ve đầu của Bạch Tiêm Tiêm, “Mặc dù ta là Tiêu Vô Bệnh, nhưng cũng là Tề Bạch Lâu, giữa hai người không có nhầm lẫn gì, chính là hai người khác nhau, kỳ thật ta đã xem ngươi như cháu gái ruột của mình, chỉ là ngươi thích kêu bằng thúc, thì ta chính là thúc ngươi."
Bạch Tiêm Tiêm như hiểu như không, nhưng trong lòng cũng đã dễ chịu hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận