Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3327: Trong lòng các ngươi có quỷ

Tiểu đệ tóc mào gà vẫn còn chút do dự, lẩm bẩm: “Nhưng ba ngày trước, ta nhìn trộm sang bên này, tận mắt nhìn thấy có một cô gái bị quỷ…”
“Ngươi biết cái gì, ta nghe nói có người muốn ép mua quán cơm này, cho nên mới bày ra chuyện ma quỷ.” Tiểu đệ đeo bông tai đá gã tiểu đệ tóc mào gà một cái, phụ họa Lý Kỳ: “Không cần nghĩ cũng biết, nhất định đây là trò vặt của Tào bàn tử.”
Trong lòng Lý Kỳ thoáng an định xuống, sau đó chỉ vào tiểu đệ đeo bông tai: “Ngươi ở đây đi, ta và mào gà vào trong tìm tiểu tử kia, ngươi ở bên ngoài canh chừng.”
“Cần chi đại ca xuất mã chứ, để ta và bông tai vào trong là được.” Tiểu đệ tóc mào gà vỗ ngực, tự tin nói.
“Không được, ta nhất định phải tự mình tìm được tên nhóc kia.” Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng, sau đó mỉm cười nói: “Hơn nữa, lão Tào bàn tử kia cũng rất chán ghét. Thuận tiện lần này vào khoắng một khoản tiền, cho ông ta biết sự lợi hại của Lý Kỳ ta.”
“Kỳ ca ngưu bức quá.” Tiểu đệ đeo bông tai mừng rỡ vỗ tay: “Chờ có tiền, chúng ta đến câu lạc bộ khiêu vũ Thiên Đường, uống một ly với Olivia.”
“Xem tiền đồ của ngươi kìa.” Lý Kỳ mắng một tiếng, lạnh lùng nói: “Cô gái đó có gì tốt đâu. Ngày nào cũng muốn hút phấn của lão tử. Con mẹ nó, lão tử cái gì cũng dính, nhưng cái này thì không.”
“Nhưng đại ca, vì sao chúng ta lại mang xăng đến?” Tiểu đệ đeo bông tai đưa thùng xăng trong tay mình ra, có chút không hiểu nói.
“Các ngươi không hiểu được đâu.” Biểu hiện Lý Kỳ trở nên nghiêm túc, đưa tay vẫy hai đứa tiểu đệ lại gần, nhẹ giọng nói: “Các ngươi không phải nói quán cơm này có mấy thứ bẩn thỉu sao? Nếu đến lúc đó chúng ta gặp phải, ngươi tưới xăng ngay, ta và mào gà chạy ra ngoài, sau đó đốt cháy quán cơm quỷ quái này, tránh cho nó hại người lần nữa.”
“Đại ca, vừa rồi không phải ngươi nói quỷ không tồn tại sao?” Tiểu đệ tóc mào gà mờ mịt hỏi ngược lại.
“Mẹ nó, đầu của ngươi bằng gỗ à?” Lý Kỳ đưa tay đánh vào ót hắn ta một cái, mắng to: “Cái này gọi là hai tay cùng chuẩn bị. Hơn nữa, nếu vạn nhất có mấy thứ bẩn thỉu khác thì sao, ai nói cho ngươi biết nhất định là quỷ chứ?”
“A a a.” Tiểu đệ tóc mào gà gật đầu: “Đại ca đúng là đại ca, quả nhiên lợi hại.”
“Bớt nói nhảm đi. Nào, bông tai, ngươi ngồi xuống.” Lý Kỳ lười nói thêm câu nào, giẫm lên vai tiểu đệ đeo bông tai, leo qua cửa sau, hai ba cái đã leo đến cửa sổ phòng lầu hai, nhẹ nhàng nhảy thêm cái nữa, mò đến bệ cửa sổ lầu ba.
Không thể không nói, thân thủ của Lý Kỳ vẫn rất nhanh nhẹn, chưa đến hai phút đã mò được đến cửa sổ phòng Hạ Thiên, sau đó nhẹ nhàng cạy cửa sổ nảy xuống phòng.
Vừa nhảy xuống, Lý Kỳ vừa lúc đối mặt với một đôi mắt.
“A, quỷ!” Lông tóc toàn thân Lý Kỳ dựng lên, nửa giây sau đã đổ mồ hôi lạnh cả người, ngay cả linh hồn cũng muốn bay ra khỏi cơ thể.
Một giây sau, gần như là bản năng tự cứu, Lý Kỳ quay người xông về phía cửa sổ, làm bộ như muốn nhảy ra ngoài.
Ai biết được vừa mới đến gần cửa sổ, chỉ thấy một đôi chân đạp vào.
‘Đại ca, ngươi ở đâu vậy?” Tiểu đệ tóc mào gà từ cửa sổ nhảy vào, gương mặt lộ ra vẻ kỳ quái: “Thật kỳ lạ, vừa rồi hình như ta đạp trúng cái gì đó?”
Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên: “Ngươi đạp trúng một người.”
“Ai?” Tiểu đệ tóc mào gà phản xạ có điều kiện hỏi tiếp một câu.
“Mẹ ngươi.” Trên mặt đất vang lên một giọng nói tức giận.
Tiểu đệ tóc mào gà đột nhiên biến sắc: “Mẹ ta chết sớm, ai chiếm tiện nghi của ta thế?”
“Nếu ngươi không chuyển cái chân của mình đi, người chết không chỉ mẹ của ngươi.” Lý Kỳ bị tiểu đệ giẫm dưới chân, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Lúc này, tiểu đệ tóc mào gà cúi đầu nhìn lại, phát hiện lão đại của mình đang nằm trên mặt đất, vội vàng nhảy đến bên cạnh đỡ lão đại dậy: “Đại ca, tại sao ngươi lại nằm trên mặt đất, coi chừng lạnh đấy.”
“Ai nằm trên mặt đất chứ? Ta bị ngươi gạt ngã xuống đất thì có.” Lý Kỳ đưa tay đánh tới.
“Vậy tại sao ngươi lại đứng trước cửa sổ chứ? “Tiểu đệ tóc mào gà có chút ủy khuất nói: “Ta còn phải vào mà, không thể…”
Lý Kỳ tức giận muốn đánh lại, đột nhiên nhớ đến cặp mắt vừa rồi nhìn thấy, lập tức sợ hãi: “Đi, trước đừng quan tâm điều này. Chúng ta rời khỏi chỗ này trước.”
“Đã đến rồi, các ngươi cũng đừng nên đi nữa.” âm thanh lười biếng kia lại vang lên.
Gã tiểu đệ tóc mào gà mờ mịt nhìn Lý Kỳ: “Đại ca, ai đang nói chuyện vậy? Ngươi còn gọi các huynh đệ khác đến sao?”
“Con mẹ nó, óc ngươi óc heo à?” Lý Kỳ tức giận đến mức mặt chuyển từ trắng sang xanh: “Là quỷ, nơi này có quỷ.”
Bốp.
Tiểu đệ tóc mào gà bước mấy bước đến bức tường, sờ soạng nhấn công tắc điện, trong phòng lập tức sáng lên: “Nào có quỷ chứ?”
Trong phòng, ngoại trừ hai người khách không mời mà đến là bọn họ, người còn lại chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười nói: “Trên thế giới xác thực không có quỷ, nhưng trong lòng các ngươi có quỷ.”
“Là tiểu tử ngươi? Ngươi giả thần giả quỷ làm ta sợ.” Lý Kỳ vừa nhìn thấy Hạ Thiên, lập tức nổi giận: “Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết. Bây giờ nợ mới thù cũ báo cùng một chỗ.”
Vừa dứt lời, đèn trong phòng lập tức tắt đi.
“Mào gà, ngươi làm cái quái gì thế? Ngươi tắt đèn làm gì?” Lý Kỳ giật mình, quay đầu quát lớn tiểu đệ của mình.
“Ta không có tắt mà.” Gã tiểu đệ cũng cảm thấy kỳ quái: “A, tại sao lại không thấy công tắc?”
Hạ Thiên nói: “Phòng này không có quỷ nhưng có những vật khác. Nhìn qua, các ngươi đang có chút hưng phấn. Các ngươi bồi nó chơi đùa đi.”
“Ngươi, ngươi đừng có nói hươu nói vượn.” Hai chân Lý Kỳ run rẩy, nhưng ngoài miệng lại cường ngạnh: “Giả thần giả quỷ, ta không sợ ngươi đâu. A…”
Hắn ta còn chưa nói xong, nửa người trên đã biến mất, nửa người dưới ngã xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận