Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3566: Là trường sinh bất lão, không phải bất tử

Hoàng Sơn, Thiên Đô Phong.
Nam nhân mặc kim y xây dựng một tế đàn đơn giản bên trên một ngọn núi to lớn.
Trên tế đàn vẽ hình sáu con mắt cực lớn, giống như trận pháp, con mắt chính giữa đặt một cái đỉnh.
Trong đỉnh có một người hôn mê đang nằm, chính là Hoàng Y.
Lúc này, Hoàng Y đang ở trần, trên da thịt vẽ đầy phù văn cổ quái.
Có một người đang đặt thứ gì đó vào trong đỉnh, nam nhân mặc kim y bay đến, hỏi thăm: “Nhiếp Trường Quý, ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Đại tiên sinh, người nên gọi ta là Tiểu Nhiếp.” Nhiếp Trường Quý cung kính trả lời: “Bên này đã được chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ mặt trời mọc dương khí xuất hiện, sự việc sẽ thành.”
“Rất tốt.” Nam nhân mặc kim y mỉm cười thỏa mãn, tán thưởng nhìn Nhiếp Trường Quý: “Tiểu Nhiếp, ngươi làm không tệ, bổn tọa rất hài lòng. Sau khi chuyện thành công, tất có trọng thưởng.”
Nhiếp Trường Quý mỉm cười, vô cùng khiêm tốn: “Tất cả đều là thứ mà ta phải làm. Có thể làm việc cho đại tiên sinh là vinh hạnh suốt đời của ta. Chuyện hôm qua mà ngài nói…”
“Yên tâm đi.” Nam nhân mặc kim y sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Chuyện mà bổn tọa đã đồng ý, tuyệt đối sẽ làm được.”
“Quá tốt rồi.” Nhiếp Trường Quý hưng phấn xoa tay: “Đại tiên sinh mau lên, ta hộ pháp đằng sau cho ngài.”
“Không cần.” Nam nhân mặc kim y lắc đầu, con ngươi đảo một vòng, mỉm cười nói: “Bổn tọa chẳng những muốn trọng thưởng ngươi, mà còn tặng đại tạo hóa cho ngươi.”
Nhiếp Trường Quý sững sờ: “Đại, đại tạo hóa?”
“Đúng.” Nam nhân mặc kim y cười nói: “Ngươi không phải muốn trường sinh bất lão sao? Hôm nay bổn tọa sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi.”
“Thật sao?” Nhiếp Trường Quý trợn tròn mắt, có chút khó có thể tin: “Ta, ta cũng có thể trường sinh bất lão? Đại tiên sinh, ngài không phải đang nói đùa chứ?”
Nam nhân mặc kim y cười khẽ, có chút khinh bỉ nói: “Bổn tọa nói ngoa từ lúc nào? Nếu ngươi không muốn, thôi quên đi.”
“A, ý của ta không phải như vậy.” Nhiếp Trường Quý lập tức quỳ xuống: “Ta muốn, ta nằm mơ cũng muốn trường sinh bất tử. Đây chính là chuyện mà Tần Thủy Hoàng cũng còn muốn. Ta chỉ là quá kích động, ta có thể thật sao?”
“Nhớ kỹ, là trường sinh bất lão, không phải bất tử.” Nam nhân mặc kim y cải chính: “Muốn bất tử, bây giờ ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Nhiếp Trường Quý hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức nhớ đến trường sinh bất lão cũng kiếm bộn không lỗ. Ông ta dập đầu không thôi: “Mời đại tiên sinh ban thưởng cho ta được trường sinh bất lão.”
“Được.” Nam nhân mặc kim y mở lòng bàn tay, lộ ra một vật to bằng hạt gạo: “Ngươi nuốt nó vào đi.”
“Đây, đây là cái gì?” Nhiếp Trường Quý sửng sốt, có chút do dự nhìn vật nhỏ kia.
Nam nhân mặc kim y không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là thuốc trường sinh bất lão rồi. Ngươi cho rằng nó là cái gì. Chẳng lẽ bổn tọa còn gạt một phàm nhân như ngươi sao? Ngươi có uống không?”
“Ta uống, ta uống.” Nhiếp Trường Quý không dám do dự, cầm vật kia bỏ vào miệng, hòa lẫn với nước bọt nuốt xuống.
Nam nhân mặc kim y nhìn chằm chằm Nhiếp Trường Quý: “Tiểu Nhiếp, ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Hình như không có cảm giác gì.” Nhiếp Trường Quý cảm nhận một chút, xác thực không có chút cảm giác nào, giống như nuốt một hạt gạo, chỉ là có chút không được thoải mái nhưng cũng không đáng kể.
“Không thể nào.” Ánh mắt nam nhân mặc kim y hiện lên sự nghi ngờ: “Chẳng lẽ thứ này không phải mảnh vỡ thiên đạo? Nếu đúng, chỉ cần dùng huyết nhục sinh linh là có thể khai phong.”
Mặc dù Nhiếp Trường Quý không hiểu nam nhân mặc kim y đang nói cái gì, nhưng cũng đoán được thứ mà ông ta nuốt vào không phải thuốc trường sinh bất lão: “Đại, đại tiên sinh, ngươi rốt cuộc đã cho ta uống cái gì?”
“Đương nhiên là đồ tốt rồi.” Nam nhân mặc kim y có chút không kiên nhẫn nói.
Ọe.
Nhiếp Trường Quý còn muốn nói tiếp cái gì, bỗng dưng tim giống như bị thứ gì đó đâm một cái, đau đến mức cả gương mặt bị bóp méo, muốn phun vật kia ra.
“Nuốt trở vào cho ta.” Nam nhân mặc kim y tay mắt lanh lẹ, đưa tay chặn miệng Nhiếp Trường Quý lại.
“Ô ô ô… Phốc.” Nhiếp Trường Quý liều mạng giãy dụa, chỉ là khí lực toàn thân không phải là đối thủ của nam nhân mặc kim y.
Ông ta cảm nhận được giống như có một ngọn lửa đang từng chút một thiêu đốt trong bụng.
Tâm can tỳ phổi thận của ông ta bắt đầu bị thiêu đốt, ruột cũng nát.
Rất nhanh, ông ta trợn trắng mắt, thất khiếu chảy máu, hiển nhiên sống không nổi.
Nam nhân mặc kim y vẫn luôn nắm chặt đầu Nhiếp Trường Quý, ánh mắt nhìn chằm chằm luồng ánh sáng màu vàng nhạt trong cơ thể của hắn ta, nhìn thấy nó càng lúc càng sáng, cuồng hỉ trong lòng lại càng nhiều. Xem ra, ông ta đã thành công, là vật đó thật.
Vật này, trong liên minh tu tiên gọi là mảnh vỡ thiên đạo, chính là thể hiện của ý chí thiên đạo, chỉ những vật tồn tại ở tiên thiên và tinh cầu có sinh mệnh, chẳng qua tên gọi khác nhau mà thôi.
Ví dụ trên trái đất, vật này được gọi là mảnh vỡ ý chí trái đất.
Thứ này cực kỳ hi hữu, cho dù ở liên minh tu tiên cũng rất ít gặp, hoặc có thể nói đã bị đám cự đầu liên minh rút sạch sẽ.
Ma tộc bọn họ đã bị biếm đến cái nơi bỏ đi này cùng với Phù Diêu Tiên Tử. Ban đầu, bọn họ cho rằng đời này kiếp này sẽ không còn ngày tái khởi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận