Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2395. Một chưởng cũng không đỡ được

Trong lúc dối loạn, đám dân cờ bạc làm khán giả thi nhau chạy trốn, chỉ chốc lát sau, toàn bộ sòng bạc liền trống hơn phân nửa.
Ở trong sân, ngoại trừ Sở Dao và bốn tỳ nữ của nàng, thì chỉ còn Thiết Hùng Quan cầm đầu bang chúng của Thiết Đầu Bang, cùng với hai ba người thần bí không rõ thân phận.
“Hạ phu nhân, ngươi đừng tưởng là Thiết mỗ đang nói đùa.” Thiết Hùng Quan nét mặt trịnh trọng, vô cùng nghiêm túc khuyến cáo nói: “Ngươi hẳn là cũng nghe nói qua, đã từng có một vị tiên nhân đánh cược bảy ngày bảy đêm tại đây, cuối cùng hắn thua.”
Sở Dao gật đầu, nếu nàng muốn thu phục Thiết Đầu Bang, thì đương nhiên cũng đã điều tra rõ ràng bang phái này: “Tiên nhân kia cuối cùng tự gọt tiên tịch, cạo bỏ tiên cốt, biến thành phàm nhân, việc này ta đã nghe qua.”
“Không, sự thật không phải như thế.”
Thiết Hùng Quan lắc đầu: “Tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn, những phàm tu tục tử chúng ta sao có thể có tư cách đánh cược với tiên nhân, sao có thể thắng tiên nhân được.”
“Tin đồn sẽ không phải là các ngươi tung ra chứ?” Sở Dao ôm cánh tay cười lạnh, nhìn đối phương diễn trò.
Thiết Hùng Quan sửng sốt một chút, sau đó khoát tay nói: “Sao lại nói thế, Thiết mỗ ta dù là đầu sắt thì cũng không dám sắp xếp tiên nhân đúng sai ra sao, việc đó......”
“Được rồi, ta không có hứng thú nghe ngươi nói nhảm.”
Sở Dao học được tính nết của Hạ Thiên, đó chính là không có kiên nhẫn cho lắm, “Đơn giản trực tiếp như này nhé, bây giờ mời tiên nhân sau lưng ngươi ra, bằng không thì ta liền phá hủy sòng bạc này của ngươi, về sau ngươi cũng đừng hòng mở nữa!”
Thiết Hùng Quan cũng không phải sợ võ công cao cường của nữ nhân này, mà là e ngại thế lực sau lưng nàng, cho nên mới nhiều lần nhượng bộ: “Hạ phu nhân, tất cả mọi người đều kiếm miếng cơm tại Lam Kinh, đâu cần phải tuyệt tình như thế nhỉ.”
“Không có tuyệt tình hay không, đây chính là phong cách làm việc của ta.”
Sở Dao lạnh lùng nói: “Cho ngươi ba giây để cân nhắc, Xuân nhi, Thu nhi, đại Đông nhi, các ngươi bắt đầu đếm đi.”
Thiếu nữ áo trắng còn lại sửng sốt một chút, chỉ chỉ bản thân: “Môn chủ, vậy ta làm gì?”
“Ngươi là tiểu Đông nhi, giúp ta đấm vai là được rồi.” Sở Dao cười cười hất cằm với đối phương.
“Ba!”
“Hai!”
Thiết Hùng Quan mặc dù không hiểu ba giây là cái gì, nhưng nghe thấy có hai thiếu nữ áo trắng đã đếm đến hai, lập tức hiểu ra, lửa giận lập tức bùng lên: “Hạ phu nhân, ngươi đúng là khinh người quá đáng, thật sự cho rằng Thiết mỗ ta sợ ngươi sao!”
Sở Dao nhìn đại Đông nhi, bảo với nàng: “Đừng lo lắng, tiếp tục đếm đi.”
Đại Đông nhi lập tức đếm đến giây cuối: “Một!”
“Các huynh đệ, cầm vũ khí!”
Thiết Hùng Quan bỗng dưng vung tay hét lớn, chỉ thấy vách tường xung quanh bị người đẩy đổ, lộ ra mấy trăm tên đao phủ chỉnh tề nghiêm túc: “Xem thử coi hôm nay là ai sẽ chết ở chỗ này!”
Sở Dao thờ ơ đánh giá những người này, khinh thường nói: “Có mỗi mấy người này ư, còn chưa đủ để bốn thị nữ của ta đánh.”
“Thực sự là cuồng hết chỗ nói, các huynh đệ, lên, giết các nàng!”
Thiết Hùng Quan hừ lạnh một tiếng, phất tay ra lệnh, bản thân lại tìm chỗ trống lặng lẽ xoay người rời đi.
Tình cảnh kế tiếp, hắn cũng không tính chứng kiến, dù sao năm mỹ nhân như hoa như ngọc bị chém nát bét, cảnh tượng đó thực sự không nhìn nổi.
Hơn nữa hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải nhanh chóng xử lý, không thể chậm trễ.
Thiết Hùng Quan từ cửa sau vội vàng rời khỏi sòng bạc Đầu Sắt, dọc theo một con đường vắng vẻ gần nửa canh giờ, sau đó lại vòng quanh hai phường thị mấy vòng, cuối cùng mới dừng lại ở cửa sau của một ngôi chùa.
“Cốc, cốc, cốc!”
Thiết Hùng Quan nhẹ nhàng gõ ba tiếng, không bao lâu cửa liền mở ra.
“Thí chủ, có chuyện gì không?” Mở cửa là một tiểu hòa thượng, nhìn qua tầm mười hai mười ba tuổi, vẻ mặt hoang mang nhìn Thiết Hùng Quan.
Thiết Hùng Quan từ trong ngực lấy ra một viên kẹo, đưa cho tiểu hòa thượng rồi nhẹ nói: “Ta là tới tìm công tử.”
Tiểu hòa thượng nhận kẹo của Thiết Hùng Quan, lột ra giấy gói kẹo, nhét vào trong miệng, sau khi nếm được vị ngọt, rồi lập tức tránh ra.
“Cảm tạ.”
Thiết Hùng Quan sờ đầu trọc của tiểu hòa thượng, cười toét miệng lách mình đi vào.
Trong chùa cảnh vật yên tĩnh, núi bị nước bao quanh, cảnh trí có chút thoải mái.
Đáng tiếc, Thiết Hùng Quan không có hứng thú để thưởng thức, bước đi nhanh chóng, thẳng đến khi hắn mở cửa của một tòa núi giả, lúc này nét mặt mới giãn ra, ra vẻ ung dung bước xuống.
Đi đến điểm cuối, là một gian phòng có chút sạch sẽ, bên trong bày biện đơn sơ, có một nam tử trẻ tuổi đưa lưng về phía cửa ra vào, đang làm cái gì đó.
“Đầu Sắt Cửu bái kiến công tử.” Thiết Hùng Quan trông thấy bóng lưng liền quỳ xuống.
Nam tử trẻ tuổi cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Đầu sắt, ngươi không kinh doanh sòng bạc của ngươi đi à, không có việc tới nơi này của ta làm gì?”
Thiết Hùng Quan nói: “Đúng là có chuyện quan trọng cần bẩm báo, cho nên mới đến tìm công tử.”
“Lau mồ hôi đi.” Nam tử trẻ tuổi tiện tay cầm một cái khăn ném vào trên mặt Thiết Hùng Quan.
“A, đa tạ công tử.” Thiết Hùng Quan cũng không biết bản thân ra làm sao, chỉ cần ở chung với công tử thì mồ hôi trên trán sẽ chảy không ngừng.
“Nói đi, có chuyện gì.” Nam tử trẻ tuổi xoay người lại, tìm một vị trí chậm rãi ngồi xuống, “Ngươi không thể ở đây ở lâu, tốt nhất nói nhanh lên.”
Thiết Hùng Quan lau mồ hôi xong, lập tức nói: “Là như vậy, đúng như công tử dự đoán, hôm nay vị Hạ phu nhân của Sở môn thật sự tới đây.”
Nam tử trẻ tuổi nói: “Sau đó thì sao.”
“Ta hoài nghi nàng đã biết sự tồn tại của công tử.” Thiết Hùng Quan vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mục đích của nàng không phải vì thu phục Thiết Đầu Bang, mà là nói muốn gặp tiên nhân sau lưng Thiết Đầu Bang, hơn nữa võ công của nàng so với chúng ta đoán có thể cao hơn rất nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận