Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3138: Đương nhiên là muốn mạng của ngươi rồi

“Thôi thì cứ hy vọng.” Sở Dao có chút chờ mong: “Tuy nhiên chúng ta cũng phải nhanh lên, mau chóng gia tăng bản thân, làm tốt tất cả chuẩn bị. Nếu không, khi phu quân đến, chúng ta lại theo không kịp, còn phải ỷ vào hắn. Như vậy sẽ cản trở lắm.”
Trí thông minh của Vương Tiểu Nha rất cao. Mặc dù nàng ham chơi nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, ánh mắt không hề thiển cận: “Mặc dù luyện công bên cạnh phu quân rất thoải mái, nhưng chỉ dựa vào đó mà gia tăng bản thân, xác thực còn thiếu rất nhiều.”
“Sau khi giải quyết Vạn Hỏa giáo xong, chúng ta đi tìm Nguyệt tỷ tỷ, xem Phiếu Miểu Tiên Môn có môn công pháp nào thích hợp cho chúng ta tu luyện hay không.” Sở Dao đề nghị: “Chúng ta giám sát lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
“Được.” Vương Tiểu Nha đưa tay ra đánh một cái vào tay Sở Dao, xem như chấp nhận lời đề nghị của nàng.
Lúc này, trên sông bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, tiếp theo từ xa có thứ gì đó dùng tốc độ cực nhanh lao trên mặt sông, khiến tất cả thuyền phường đều bị đụng ngã, không ít người ngã vào trong nước.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Vương Tiểu Nha nhìn sang, lập tức nhìn thấy vật kia hình như là một cây gỗ, bên trên còn đứng một người.
Khương Thanh Nguyệt chưa từng gặp qua cảnh tượng này. Cũng may trước đó nàng đã đọc qua tư liệu Thôn Chu quốc. Nàng cẩn thận nhớ lại, liền nói: “Hình như đây là loại thuyền thủy tốc đặc biệt ở đây, dùng thân cây phù nguyệt chế tạo thành, có thể nổi trên mặt nước. Chỉ cần rót linh lực vào là có thể lướt đi trên mặt nước, có đôi khi thậm chí còn nhanh hơn cả phi kiếm.”
“Cho nên nói, đây chính là xe đua phiên bản dị giới?” Vương Tiểu Nha nghiêng đầu nhìn Sở Dao: “Sở tỷ tỷ, ngươi gặp được người cùng sở thích rồi đấy. Khi còn ở thành phố Giang Hải, không phải ngươi là tiểu thái muội đua xe sao?”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Sở Dao khó chịu trừng mắt Vương Tiểu Nha, mặc dù đối phương nói không sai. Năm đó, nàng cũng vì đua xe nên mới gặp Hạ Thiên.
Không bao lâu sau, trên mặt nước có mấy chiếc thuyền lao nhanh đến, huyên náo đến mức người ngửa thuyền lật trên mặt sông.
“A…”
Lúc này, gần đó truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Sở Dao vội nhìn sang, phát hiện khi những người này lái thuyền thủy tốc lướt qua một cây cầu, đã cố ý cắt cây cầu thành hai đoạn. Mấy đứa bé trên cầu không kịp chạy trốn, rớt từ trên cầu rớt xuống.
“Ai cứu con gái ta giùm với?”
Bên cạnh cầu có một đại thẩm mở to mắt đến muốn rách cả mí, khóc ồ lên.
Sở Dao nhìn thấy, cảm thấy khó chịu, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt đã đến dưới cầu tiếp được bé gái kia, sau đó vặn người giữa không trung nhảy lên trên bờ, giao lại đứa bé còn chưa tỉnh hồn cho mẹ của nó.
Vị đại thẩm kia thiên ân vạn tạ Sở Dao, dập đầu liên tiếp mấy cái, sau đó vội vàng chạy trốn.
“Các ngươi là ai? Các ngươi làm như vậy không biết sẽ hại chết người sao?” Sở Dao căm tức nhìn “băng đảng đua xe” dị giới, nghiêm túc quát hỏi.
Đám người chân đạp thuyền thủy tốc nghe xong, lập tức ngừng lại, trong đó có một gã công tử trẻ tuổi mặc quần bó màu đen, khó chịu quát lớn: “Ngươi tính là gì mà cũng xứng giáo huấn bổn vương?”
“Người này chính là Tam vương tử Thôn Chu quốc, tên Giang Vô Cữu, tính cách kiệt ngạo bất tuần, được xem là hoàn khổ số một Thôn Chu quốc.” Khương Thanh Nguyệt nhảy từ trên thuyền xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Sở Dao, nhẹ giọng nói.
Sở Dao lạnh lùng nói: “Vương tử thì thế nào? Chẳng lẽ vương tử thì có thể tùy ý làm bậy, không xem trọng bách tính hay sao?”
“Ngươi nói đúng.” Giang Vô Cữu cười ha hả, chỉ vào Sở Dao: “Bách tính tính là người sao? Đương nhiên không tính rồi. Bọn họ chẳng qua chỉ là heo chó mà Giang gia ta nuôi nhốt mà thôi. Bổn vương đùa giỡn với bọn họ một chút thì có làm sao? Cho dù ta giết bọn họ, đó cũng là vinh hạnh cả đời của bọn họ.”
“Nói nhảm hay thật. Ta thấy ngươi mới là heo chó đấy.” Khi còn ở trái đất, Sở Dao thường xuyên đua xe, nhưng cũng chỉ là theo đuổi tốc độ mà thôi. Nàng luôn tìm những khu vực không người, hoặc những bãi đua xe đặc biệt. Giống như cái loại không nghĩ đến người khác, mạnh mẽ đâm tới, thậm chí lấy đụng người làm niềm vui, nàng chưa từng suy nghĩ qua, cũng không nghĩ đến lại gặp được loại người như vậy ở Tiên Vân đại lục.
“Ngươi không phải người của Thôn Chu quốc.” Giang Vô Cữu lặng lẽ đánh giá Sở Dao: “Dáng dấp rất đẹp, chi bằng ngươi làm vương phi của ta, như thế nào?”
Vương Tiểu Nha ngồi trên chiếc cầu gãy, lắc lư chân của mình, cười nói: “Dáng dấp của ta cũng rất đẹp, chi bằng ngươi cũng cho ta làm vương phi của ngươi, như thế nào?”
“Chà, hôm nay bổn vương có số đào hoa hay sao vậy?” Giang Vô Cữu quay lại nhìn Vương Tiểu Nha, ánh mắt sáng lên, cười hèn: “Vừa ra khỏi cửa đã gặp được hai đại mỹ nhân, chuyến đi này đúng là không tệ. Mỹ nhân muốn làm vương phi sao? Còn không đơn giản à, bổn vương đồng ý với ngươi.”
“Đừng nóng vội.” Vương Tiểu Nha cười nói: “Dáng dấp của ta và tỷ tỷ ta đẹp như vậy, sao có thể dễ dàng để ngươi có được như thế, nhất định là phải có điều kiện.”
“Ngươi có điều kiện gì thì cứ nói.” Giang Vô Cữu nghe đến có điều kiện, vẻ mặt chẳng hề quan tâm: “Mặc kệ là vàng bạc châu báu, hay là linh đan diệu dược, ngươi muốn bao nhiêu, bổn vương đều có thể thỏa mãn cho ngươi.”
Vương Tiểu Nha lắc đầu: “Mấy thứ này tục quá, chúng ta chướng mắt. Chi bằng chúng ta tranh tài, ngươi thắng, ta trở thành vương phi của ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi phải cho ta một thứ, mà thứ này sẽ do ta quyết định.”
“Dễ nói dễ nói.” Giang Vô Cữu đồng ý ngay, nhưng vẫn lưu lại một tâm nhãn: “Nếu bổn vương thua, ngươi muốn cái gì?”
Vương Tiểu Nha cười nói: “Đương nhiên là muốn mạng của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận