Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4371: Ta đến là để tiễn ngươi lên đường

Hồng Vân đại trưởng lão ngạc nhiên phát hiện ông ta không thể động đậy, ngay cả thần thức cũng bị một sức mạnh vô hình cầm cố.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi nên thành thật biến mất là được, đừng nghĩ đến việc giở trò ở đây.”
“Ngươi, ngươi.”
Hồng Vân đại trưởng lão tức đến mức phổi muốn nổ tung, cho dù bây giờ ông ta chỉ là khô lâu, hoàn toàn không có phổi.
Tuy nhiên, rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại, thậm chí còn phá lên cười: “Ha ha ha…”
Đáng tiếc cũng không có ai phản ứng đến ông ta, thậm chí còn không có người hỏi ông ta một câu “vì sao ngươi lại cười?”
Cho nên, ông ta không thể không tự quyết: ‘Các ngươi nhất định rất hiếu kỳ vì sao ta lại bật cười, đúng hay không?”
“Không đúng, chúng ta không hiếu kỳ.” Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cười thì cười, cười xong thì ngươi biến mất đi.” Hồng Vân đại trưởng lão nghe xong, thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ nhưng vẫn ráng chống đỡ: “Đúng, lão phu sẽ chết, nhưng các ngươi cũng đừng hòng sống sót. Thật ra nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, các ngươi đã sớm rơi vào bẫy, chẳng mấy chốc sẽ vạn kiếp bất phục.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi sẽ không nấu canh gà chứ?” “Canh gà gì?” Hồng Vân đại trưởng lão mờ mịt hỏi, sau đó tức giận quát: “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì nữa, nhưng các ngươi chú định khó thoát khỏi cái chết. Bởi vì các ngươi không biết tính nết của Thần Hoàng, cũng không biết sự lợi hại của Tâm Ma Lão Tổ. Các ngươi tiến vào liên minh tu tiên thì cũng đã tiến vào cạm bẫy.”
Giọng nói, cơ thể của ông ta đã tiêu tán gần như không còn nhưng ông ta vẫn tận lực lưu lại nguyền rủa sau cùng: “Lão phu chờ các ngươi ở Địa ngục, hẳn sẽ không quá lâu đâu, thậm chí các ngươi còn đến sớm hơn lão phu một bước, ha ha ha ha…”
Còn chưa cười xong, ông ta đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
“Không cần để ý đến ông ta.”
Phù Diêu Tiên Tử nhẹ giọng trấn an: “Mặc kệ là Thần Hoàng hay là Tâm Ma Lão Tổ đều là nhân vật trong truyền thuyết. Ngoại trừ Hồng Vân đại trưởng lão và Mệnh Vô Thường, những người kia chưa từng thấy mặt. Nói không chừng đã chết từ lâu rồi.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Kiều Tiểu Kiều từ trước đến nay luôn cẩn thận, không thích sự việc vượt quá sự khống chế của bản thân: “Có tồn tại hay không, phải triệt để xác định mới được.”
Dạ Ngọc Mị nhẹ gật đầu, tán đồng quan điểm của Kiều Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều nói đúng đấy, chuyện này không thể khinh thường.”
“Đơn giản thôi, đi xem một chút là biết.” Phù Diêu Tiên Tử cũng cảm thấy có lý: “Dựa theo lời đồn, Tâm Ma Lão Tổ và Thần Hoàng đều ở chỗ sâu của Linh Tiêu giới.”
Nguyệt Thanh Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần đi hết đâu. Hạ Thiên, chàng mang Ngọc Mị và Sơ Tuyết đến đó là được. Còn chúng ta sẽ ở đây, chiếu theo kế hoạch mà tiến hành bố trí.”
“Cũng được.” Dạ Ngọc Mị, Phù Diêu Tiên Tử và Kiều Tiểu Kiều cũng không có ý kiến.
Hạ Thiên tất nhiên lại càng không có ý kiến.
Thế là, mọi người bắt đầu chia nhau hành động.
Nguyệt Thanh Nhã cùng với Kiều Tiểu Kiều về lại Dao Trì. Mục tiêu của các nàng là khởi động Quy Nguyên Đỉnh. Nó sẽ mang đến tác dụng then chốt trong tương lai. Cho nên, các nàng phải cam đoan nắm giữ nó trong tay các nàng.
Một bên khác, Hạ Thiên, Dạ Ngọc Mị và Phù Diêu Tiên Tử cùng nhau đến chỗ ở của Thần Hoàng, Linh Tiêu giới.
Chỉ là bọn họ vừa mới đặt chân lên Linh Tiêu giới, một sự lựa chọn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bên trên Linh Tiêu giới xuất hiện năm cánh cửa, bên trên ghi một chữ, Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận.
Tuy nhiên, cánh cửa Tỳ và Thận đã đổ sụp, hiển nhiên không cách nào tiến vào.
“Đây là ý gì?”
Dạ Ngọc Mị nhìn ba cánh cửa còn lại, sau đó quay sang nhìn Phù Diêu Tiên Tử: “Trước kia ngươi có đi qua nơi này không?”
Phù Diêu Tiên Tử lắc đầu: “Ta có nghe nói qua, Tâm Ma Lão Tổ trước kia là trái tim của Thần Hoàng, về sau tự có linh trí của mình, vì thế được Thần Hoàng tách ra, trở thành trợ thủ của ông ta.”
“Đó chính là cánh cửa Tâm.” Trong lòng Dạ Ngọc Mị có ước đoán nhưng nàng cảm thấy hẳn không đơn giản như vậy: “Ba cửa vừa lúc chúng ta có ba người. Đây là muốn chúng ta tách ra?”
Biểu hiện của Phù Diêu Tiên Tử trở nên ngưng trọng: “Ta cảm thấy tốt nhất đừng nên tách ra. Nói không chừng còn có quỷ kế gì đó.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Chỉ biết giở âm mưu quỷ kế, điều này nói rõ Tâm Ma Lão Tổ gì đó hoàn toàn không lợi hại.”
“Điều này cũng đúng. Chẳng quan tâm có mấy cánh cửa, chúng ta đi một cánh thôi, nếu không được thì lui ra ngoài.” Dạ Ngọc Mị nhẹ gật đầu.
Lập tức ba người sóng vai nhau bước vào cánh cửa Tâm.
Khi bọn họ bước đến gần cánh cửa Tâm, một bức tường vô hình đã ngăn bọn họ lại.
Hạ Thiên tiến vào chính là cánh cửa Tâm.
Phù Diêu Tiên Tử bước vào cánh cửa Phế.
Dạ Ngọc Mị bị cánh cửa Can thu vào.
Tuy nhiên, ba người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, thuận theo tự nhiên, nhìn xem tình huống như thế nào mới có thể nói tiếp.
Hạ Thiên bước được hai bước, chợt nhìn thấy một trái tim to lớn, hình dáng có chút giống cây dừa, mạch máu bên trên còn lớn hơn cả người, nối liền vô số tinh vực.
Huyết dịch trái tim phun ra là màu vàng. Mỗi lần bơm, thậm chí còn có cảm giác kim mang lấp lóe.
“Người đến là ai?” Một giọng nói hùng hậu vang lên.
Hạ Thiên nhìn trái tim, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Ngươi chính là Tâm Ma Lão Tổ?”
“Không sai, ta chính là Tâm Ma Lão Tổ, phụ tá của Thần Hoàng ở liên minh tu tiên.”
Trái tim màu vàng trực tiếp lên tiếng, sau đó hỏi: “Ngươi là người phương nào, vì sao lại có thể đến đây? Chẳng lẽ Hồng Vân đại trưởng lão và Mệnh Vô Thường phái ngươi đến?”
“Đừng giả ngu nữa.” Hạ Thiên nói: “Ngươi nhất định đã sớm biết hai thằng ngu kia đã bị ta giết.”
Tâm Ma Lão Tổ từ chối cho ý kiến: “Còn trẻ như vậy, ngươi đến nơi này gặp ta là cần làm chuyện gì?” Hạ Thiên cười nói: ‘Ta đến là để tiễn ngươi lên đường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận