Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2149. Chỉ có thể ôm ta

“Trông dễ thương quá, muốn chạm vào nó.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ thấy thế thì trái tim thiếu nữ vỡ òa, hào hứng hỏi Hạ Thiên: “Ta sờ nó sẽ không có vấn đề gì đâu phải không?”
Hạ Thiên dửng dưng nói: “Tiểu muội chân dài, muốn sờ thì cứ sờ đi, cùng lắm chỉ là một con chó thôi, có vấn đề gì đâu.”
“Hừ hừ!” Con quái vật có vẻ nghe hiểu lời của Hạ Thiên, rõ ràng là không hài lòng với việc hắn coi nó như chó, nhe răng rống lên.
“Im miệng!” Hạ Thiên trừng mắt nhìn con quái vật này: “Nếu là chó thì cứ ngoan ngoãn là chó, sủa gâu gâu chứ đừng có sủa bậy.”
“Hừ!” Con quái vật khịt mũi coi thường những lời của Hạ Thiên, giận đến mức râu tóc dựng lên, trông rất tức giận.
“Ngươi không phải chó thì là gì?” Hạ Thiên không hài lòng nói: “Ta đã nói ngươi là chó thì ngươi chính là chó, không phải là chó thì cũng phải là chó, kêu bậy nữa ta sẽ đánh ngươi đấy.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ kỳ lạ nhìn Hạ Thiên, hỏi: “Hai người đang nói chuyện à?”
“Không có, ta chỉ đang huấn luyện chó.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Tiểu muội chân dài, nếu cô thích, ta có thể bảo nó làm thú cưng của cô.”
“Thật hay giả vậy?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ thực sự hứng thú: “Nó có thể nghe ngươi sao?”
Hạ Thiên bĩu môi: “Chỉ là một con chó thôi, nếu nó không nghe lời thì cứ đánh là nó sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.”
“Gừm” Nghe đến đây, con quái vật rất khó chịu, há to mồm ra, rống lên với Hạ Thiên.
Bình!
Hạ Thiên chưa từng nuông chiều ai, huống chi là con chó, trực tiếp đánh một quyền tới, đập con quái vật xuống đất.
Đôi mắt của con quái vật này nổi đom đóm, một lúc lâu cũng không tỉnh lại.
“Ta nói rồi, nếu ngươi còn kêu bậy ta sẽ đánh ngươi, ta nói được thì làm được.” Hạ Thiên uể oải liếc nhìn con quái vật này: “Đừng nghĩ ta nói đùa, chó ngoan không cản đường, nhường đường mau lên.”
“Ư!” Con quái vật bị cú đấm của Hạ Thiên kích thích, ánh sáng trắng rải rác trên cơ thể nó lập tức chuyển sang màu đỏ, nanh vuốt của nó cũng trở nên sắc nhọn và dài hơn, nó lao về phía Hạ Thiên.
Bình!
Hạ Thiên làm một quyền nữa, ném con quái vật xuống đất.
“Gừm”
Con quái vật hoàn toàn phẫn nộ, vầng sáng đỏ khắp người bỗng chốc ngưng tụ thành những chiếc gai nhọn, bắn vào Hạ Thiên như mưa. Đồng thời nhìn chằm chằm Hạ Thiên không chớp mắt, điên cuồng hấp thu tuổi thọ của hắn.
“Ninh tiểu thư, làm ơn giúp Hạ tiên sinh nhanh lên.” Sở Phong ở một bên nhìn thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng nói với Ninh Nhuỵ Nhuỵ: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tuổi thọ của Hạ tiên sinh sớm muộn gì cũng sẽ bị hút hết, đến lúc đó còn bị con quái vật này ăn thịt gọn nữa.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ biết mình không giúp được nhiều, vả lại hiện tại Hạ Thiên vẫn mang vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên không cần ai giúp, nàng biết rõ hắn đang rất vui vẻ, cũng không muốn người khác làm phiền hắn.
“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?” Hạ Thiên bĩu môi, vung tay đấm con quái vật: “Có điểm nào lợi hại đâu, vẫn là nên ngoan ngoãn làm thú cưng của vợ ta đi.” Trong lúc đang nói chuyện, con quái vật đã chuẩn bị nổ tung, trong cơ thể nó có một luồng điện màu đỏ dâng lên, lan ra không trung, những người chạy ra từ chỗ ẩn nấp ra xem náo nhiệt lập tức bị ảnh hưởng,
Kể cả Sở Phong cũng cảm giác được nguyên khí trong cơ thể đang bị dòng điện màu đỏ hút đi, trong lòng không ngừng than khổ.
“Được rồi, đừng chơi nữa mà.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ thấy Sở Phong đang già đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thế là nàng nói với Hạ Thiên: “Nếu không những người ở đây sẽ bị hút thành người khô mất.”
“Đúng thật là rất nhàm chán.” Hạ Thiên chính là tâm điểm của những dòng điện đỏ, những luồng điện đó thỉnh thoảng vẫn xuyên vào cơ thể hắn, hút hết nguyên khí trong người, nhưng dù vậy Hạ Thiên vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ, muốn ngáp dài.
Con quái vật có chút lo lắng, nghiến răng thúc dục một luồng điện đỏ mạnh hơn, muốn một lần hút khô Hạ Thiên, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
“Không có chiêu nào khác sao?” Hạ Thiên uể oải nhìn con quái vật rồi từ từ giơ nắm đấm lên: “Vậy ngươi có thể đi chết được rồi.”
Có lẽ đã cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của Hạ Thiên, đôi mắt con quái vật lóe lên một chút sợ hãi, dòng điện màu đỏ ngay lập tức được thu lại, nằm trước mặt Hạ Thiên kêu lên vài tiếng “ô ô ô”.
“Cầu xin tha thứ cũng chẳng ích gì.” Hạ Thiên bĩu môi.
“Hừ hừ!” Con quái vật gầm gừ.
Hạ Thiên quay sang Ninh Nhuỵ Nhuỵ, nói: “Tiểu muội chân dài, nó đã hứa làm thú cưng cho cô rồi, cô có nhận không?”
“Nhận chứ, sao lại không nhận.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ gật đầu, sau đó nói: “Nhưng hình như nó lớn quá, vả lại còn hấp thụ nguyên khí cùng tuổi thọ của người khác, ta nhận nó có phải có chút nguy hiểm không?”
“Chuyện đấy đơn giản.” Hạ Thiên cười hì hì, lấy ra một cây ngân châm, nhanh chóng đâm bảy tám châm vào con quái vật: “Như vậy là được rồi.”
Trong mắt quái vật hiện lên vẻ nghi hoặc, rõ ràng nó không biết Hạ Thiên đang làm gì, nhưng cũng không dám phản kháng.
Sau khi hắn thu châm, luồng sáng trắng lơ lửng trên cơ thể con quái vật dần dần tiêu tán, hình dáng thu nhỏ lại từng chút một, cuối cùng trở lại kích thước của một con chó bình thường.
“Bây giờ trông còn dễ thương hơn lúc nãy nữa.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ bước tới, ôm con quái vật teo nhỏ trong tay: “Cũng rất ấm nữa, mùa đông có thể ôm cho ấm tay.”
Hạ Thiên hơi buồn: “Tiểu muội chân dài, mùa đông cô chỉ có thể ôm ta thôi. Không đúng, bất kể xuân, hạ, thu, đông, cô cũng chỉ có thể ôm ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận