Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2400: Tuyệt địa phản sát

“Đao kiếm vô dụng, ngươi vẫn nên đừng lấy ra để mất mặt.”
Khổng Thanh Tùng nhẹ nhàng quấn lấy, nắm chặt nhuyễn kiếm của Cơ Cửu trong tay, loạn xạ vặn một cái liền vặn thành một đống, lập tức vỗ một phát vào ngực Cơ Cửu.
Cơ Cửu không ngờ tới người này ngay cả mí mắt cũng cứng như vậy, hai tay bị nhuyễn kiếm siết lấy, muốn quăng kiếm né tránh cũng đã muộn, xem ra chỉ có thể cứng rắn đỡ lấy một chưởng này.
“Rầm!”
Song chưởng tấn công, phát ra một tiếng vang giòn, khí kình khuếch tán màn mưa, hạt mưa bắn tung toé khắp trời, đánh lên trên mặt ba người bọn họ.
“Cơ Cửu, ngươi lui qua một bên, để ta xử lý hắn.” Hạ Lãnh đẩy Cơ Cửu ra, hờ hững dặn dò một câu: “Ngươi đi coi Tú Nhi và Tiểu Linh Nhi đi, đừng để các nàng bị người hại.”
Vẻ mặt Cơ Cửu nhìn Hạ Lãnh nặng nề, cũng không nói gì nhiều, chắp tay với Hạ Lãnh rồi lập tức rút lui.
“Ngươi vẫn còn rất yêu quý những thứ thị tỳ, nô bộc này nhỉ.”
Khổng Thanh Tùng cười khẽ, “Hôm nay người trong chùa đều phải chết, tàn ảnh dưới tay ta đã sớm qua đó giết bọn họ rồi, hiện tại ngươi mới phát giác ra thì đã quá muộn.”
Khổng Thanh Tùng vừa dứt lời, chỉ thấy cách đó không xa Cơ Cửu mang theo Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh vội vàng chạy tới.
Tiêu Tú Nhi vừa thấy được Hạ Lãnh, không khỏi quan tâm hỏi: “Công tử, ngươi không sao chứ.”
“Không có việc gì.” Hạ Lãnh thản nhiên trả lời.
“Tại sao các ngươi lại không bị gì?” Nét mặt Khổng Thanh Tùng từ cười khẽ biến thành kinh ngạc, “Chẳng lẽ đám tàn ảnh kia ngay cả hai nữ nhân cũng không đánh lại sao?”
Tiêu Tú Nhi sửng sốt một chút, lập tức giống như là nhớ tới cái gì, liền nói: “Đám tàn ảnh hả, ngươi nói là mấy cái bóng giống sát thủ kia?”
“Đúng, bọn hắn đâu rồi?” Khổng Thanh Tùng quát hỏi.
“Đã bị Tiểu Linh Nhi của ta đánh chết.” Tiêu Tú Nhi phủi tay, vẻ mặt đắc ý nói.
“Không thể nào!” Khổng Thanh Tùng tuyệt đối không tin sát thủ mà Khổng gia bọn họ đời đời huấn luyện vậy mà lại bại trận bởi hai tiểu nha đầu, “Mấy đứa đần kia chắc chắn đã bỏ sót các ngươi, thôi vậy, nếu các ngươi đã tới vậy thì cùng chết đi.”
Hạ Lãnh cảm thấy bị coi thường, bất mãn nói: “Này, đừng cứ mãi chém giết, ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, những việc khác thì khỏi nghĩ.”
“Hừ, bây giờ bản công tử liền làm thịt ngươi!”
Khổng Thanh Tùng giận dữ mắng một tiếng, bỗng dưng lại có mười mấy cái xương màu trắng nổi lên, cả người hắn giống như pho tượng bị cắm đầy xương: “Vạn cốt phùng sinh!”
“Chiêu thức kia sao mà trông giống nhân vật ninja trong nhân vật Anime thế nhỉ?” Hạ Lãnh âm thầm chửi bậy trong lòng.
“Bạch Vũ Thiên Bộc!”
Khổng Thanh Tùng cũng không có ngừng, bỗng nhiên ngửa đầu lên, phun về phía giữa không trung.
Vô số xương trắng nhỏ vụn lập tức bị hắn phun lên bầu trời, chỉ chốc lát sau liền lẫn lộn trong hạt mưa, thác nước tựa cái chùy ập xuống.
Con ngươi Cơ Cửu mở to, cảm giác tình thế không ổn, lôi kéo Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh nấp dưới hòn non bộ ở bên cạnh.
“Công tử!”
Tiêu Tú Nhi thấy Hạ Lãnh còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi kêu lên: “Cửu ca, ngươi nhanh đi mau cứu công tử!”
Cơ Cửu đưa tay đè Tiêu Tú Nhi nói: “Đừng lo lắng, công tử không có việc gì. Các ngươi nấp cho kỹ, đừng đi thêm phiền!”
Hạt mưa màu trắng ào ào trút xuống, trong nháy mắt đã đâm thủng Lăng Vân Các thành tổ ong vò vẽ, trên mặt đất xuất hiện chằng chịt đôi mắt nhỏ, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Hạ Lãnh không nhúc nhích, cũng không né tránh, con mắt mở to nhìn Khổng Thanh Tùng, chờ sơ hở của hắn.
“Ha ha ha, Lãnh công tử thấy thế nào, cảnh mưa này có phải đẹp hơn trước kia ngươi nhìn thấy gấp trăm nghìn lần hay không?”
Khổng Thanh Tùng phun ra mấy vụn xương màu trắng, sau khi nó rơi xuống mặt đất liền nhưmăng mùa xuân trồi ra, chỉ chốc lát sau đã biến thành rừng Bạch Cốt rậm rạp, trực tiếp vây Hạ Lãnh tại chỗ.
Hạ Lãnh vẫn không chút hoang mang: “Cũng không tệ lắm, chính là có chút không lớn.”
“Hết cách rồi, mưa của Bắc Vân Quận trước giờ đều không thích người ngoài.”
Khổng Thanh Tùng liếm môi, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Lãnh, “Ta mới vừa nói, liều mạng một lần có thể đổi được tuyệt địa phản sát, bây giờ không phải thành công rồi sao?”
“Phản sát?”
Hạ Lãnh cảm thấy có chút buồn cười, “Ngươi có thể phản sát cái khỉ ấy, tỉnh lại đi, thằng đần à.”
Khổng Thanh Tùng không ngờ tới Hạ Lãnh còn dám mạnh miệng, tức giận đến toàn thân xương cốt đều run rẩy: “Vậy bản công tử đành đâm ngươi thành nhím trước vậy!”
Nói xong, Khổng Thanh Tùng kích hoạt mấy chục cái xương vừa nhọn vừa dài, đâm vào các vị trí trên người Hạ Lãnh.
Không đợi Hạ Lãnh ra tay, lúc những cái xương kia cách Hạ Lãnh ba mét đều bỗng dưng tan thành từng sợi khói trắng, sau đó xương cốt như măng xuân nhanh chóng biến mất từng cái một.
“Chuyện, chuyện gì thế này?” Khổng Thanh Tùng kinh hãi không hiểu, không biết cảnh tượng trước mặt là tình huống gì.
Hạ Lãnh cũng có chút mê man, nhưng mơ hồ đoán được gì đó.
“Được rồi.”
Bên ngoài Lăng Vân Các không biết từ lúc nào đã xuất hiện vị Thanh Liên hòa thượng đó, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nói: “Khổng Thanh Tùng, thời gian của ngươi đã đến.”
“Không, không thể nào, ta không tin!”
Cảm xúc của Khổng Thanh Tùng nháy mắt sụp đổ, ánh mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, bỗng dưng bay đến trước mặt Thanh Liên hòa thượng, cầm một cái xương để ngang cổ hắn: “Chắc chắn là ngươi nhớ lộn, đúng hay không?”
“Khổng Thanh Tùng, chớ có vùng vẫy, cam chịu số phận đi.”
Thanh Liên hòa thượng hờ hững lắc đầu, “Ngươi đánh không lại hắn, thì sao ta có thể đánh thắng hắn được.”
Thanh Liên hòa thượng vừa dứt lời, thì Khổng Thanh Tùng hoàn toàn sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận