Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2264. Làm sao ngươi biết

"Hạ Thiên, ta chỉ muốn hỏi một câu, Vạn Cổ hội có phái người tìm ngươi không?" Thần sắc của viện trưởng Triệu có chút thê thảm, nhưng hai mắt vẫn còn lóe lên chút ánh sáng: "Bọn hắn có đưa ra điều kiện gì để cho ngươi thả ta không?"
"Đúng là có một tên ngốc đi tìm ta." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Nhưng mà hắn chỉ tới để đưa tiền cho ta, để ta không truy cứu bọn hắn, đến một câu cũng không có nhắc tới ngươi."
"Không thể có chuyện đó được!" Viện trưởng Triệu hoàn toàn không tin: "Ta trung thành tuyệt đối với Vạn Cổ hội, mấy chục năm qua đều chịu thương chịu khó vì tổ chức, bọn hắn sao có thể không cứu ta."
Triệu Thanh Thanh đúng lúc nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là lão tiểu tử ngươi quá tự cao, cảm thấy bản thân rất quan trọng, nhưng thật ra đối với bọn hắn thì ngươi lại không đáng một đồng."
"Ta? Không đáng một đồng?" Viện trưởng Triệu cười ha ha hai tiếng, chỉ vào chính mình: "Nếu như không có ta thì làm sao Vạn Cổ hội sẽ được như ngày hôm nay? Nếu như không có ta......"
Bang !
Hạ Thiên cho đối phương một cái tát, khó chịu nói: "Ta không có hứng thú ngồi đây nghe ngươi khoác lác, cũng đừng nghĩ ngắt lời, ta hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đó, không hỏi thì khôn hồn ngậm miệng lại."
"Ta...... đã rõ." Viện trưởng Triệu cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.
Lạc Ngọc Minh há miệng, cuối cùng không hề nói gì, vừa rồi hắn cũng muốn hỏi xem cha hắn có mang tiền tới cứu hắn không.
"Lạc Ngọc Minh, nói về chuyện cha ngươi trộm mộ đi." Triệu Thanh Thanh đẩy Lạc Ngọc Minh một chút, lạnh lùng nói.
"Nói thì nói, dù sao thì những điều lão gia hỏa kia làm thì người trong nghề đều biết." Lạc Ngọc Minh không muốn ăn khổ, dứt khoát vứt tất cả bận tâm, "Hắn chính là một tên trộm mộ, nghiêm chỉnh mà nói thì nhà họ Lạc chúng ta chính là thế gia trộm mộ truyền thừa mấy trăm năm, bằng không cũng sẽ không có nhiều tiền như vậy mà vẫn bị những thế gia Đế Kinh kia xem thường, chỉ có thể làm con chó cho bọn hắn."
Hạ Thiên phiền nhất những tên dài dòng nửa ngày cũng không chịu vào chính đề, tức giận nói: "Nói thẳng chính đề, bằng không ta đánh ngươi."
"Chính đề là mấy năm trước, cha ta nghe người ta nói rất có thể ở Dự Chương có một tòa cổ mộ thời nhà Hán, bên trong có vô số vàng bạc tài bảo, thế là hắn mang theo một đám tiểu nhị đi dò thám nội tình."
Lạc Ngọc Minh chậm rãi kể ra bí mật của cha mình, "Bọn hắn ở đó chừng hai ba tháng, cuối cùng phát hiện vị trí trung tâm đặt quan tài của cổ mộ, lại tốn mấy ngày đào ra một cái động trộm, lấy vài thứ từ trong đó ra trước."
Uống một hớp nước, Lạc Ngọc Minh dừng lại một hồi, sau đó nói tiếp: "Những món được trộm ra đúng là trân bảo, bọn hắn vốn dĩ muốn đi vào vơ vét một phen, kết quả liên tiếp gặp phải chuyện quái lạ."
"Lúc đó cha ta mang đoàn đội có mười bảy, mười tám người, sau khi đi xuống động trộm thì từng người lần lượt bị mất tích, nói cho đúng thì cũng không phải là mất tích, mà là biến mất, bởi vì ngay cả thi cốt cũng không tìm được. Đến cuối cùng chỉ còn dư lại năm người, bọn hắn đều sợ hãi, hai tay trống trơn chạy ra ngoài."
"Chưa tới nửa năm thì cha ta vẫn là không yên lòng cổ mộ kia, hắn muốn biết rõ ràng rốt cuộc những đồng bạn kia đi nơi nào, thế là quyết định đi xem một lần nữa. Sau đó một mình hắn đi xuống động trộm, kết quả vừa xuống được nửa đường thì hắn phát hiện không thích hợp, bởi vì nửa đường lóe lên một vòng sáng kỳ quái, sau đó hắn đã bất tỉnh nhân sự."
"Chờ đến lúc hắn tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong một cái sơn động vô cùng quỷ dị. Ở đó hắn tìm được thi thể của các đồng bạn, nhưng mà phần đầu của bọn hắn đều bị thủng, óc cũng không còn. Cha ta ở trong sơn động hai ngày, khát nước đói bụng thì hái trái cây trong động ăn, cuối cùng thu thập được một chút bảo bối kỳ quái, còn có một đống sách y học cổ."
"Vậy hắn đã đi ra ngoài bằng cách nào?" Hạ Thiên đột nhiên hỏi một câu.
Lạc Ngọc Minh hồi đáp: "Hắn nói hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ là đói đến hoa mắt, chờ tỉnh lại thì đã nằm ở một ngọn núi không biết tên, được một vị tiều phu đi ngang qua cứu giúp."
"Sư phụ, những gì hắn nói có thật không?" Triệu Thanh Thanh xích lại gần Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi.
"Những gì hắn nói chắc chắn là thật, nhưng mà chưa chắc cha hắn đã nói thật." Hạ Thiên bĩu môi, không cho là đúng nói.
Triệu Thanh Thanh hơi cau mày, nhìn Hạ Thiên nói: "Nếu không chúng ta bắt Lạc Quyền Đông tới đây tra hỏi?"
"Bắt đi." Hạ Thiên gật đầu, "Chắc chắn tên kia còn có rất nhiều chuyện không có nói thật, ký sinh trùng trong đầu tên ngu si này rất có thể là do chính cha hắn bỏ vào."
Lạc Ngọc Minh sững sờ, có chút kinh hãi hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Cái thứ côn trùng kia là do cha ta giở trò quỷ?"
"Bằng không thì thế nào?" Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu.
"Hiển nhiên là do tên gia hỏa này giở trò quỷ!" Lạc Ngọc Minh chỉ thẳng mặt viện trưởng Triệu, "Là bọn hắn bỏ thứ côn trùng ghê tởm kia vào trong cơ thể ta, cho nên ta mới không thể không nghe theo những gì bọn hắn sắp xếp."
Viện trưởng Triệu không nói gì, chỉ là khinh bỉ liếc nhìn Lạc Ngọc Minh một cái.
"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới việc cha ngươi và hắn là một đám sao?" Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
Lạc Ngọc Minh nhất thời im lặng: "....."
Viện trưởng Triệu ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên: "Làm sao ngươi biết được cái này?"
"Không có gì là ta không biết, cho dù các ngươi bày trò gì thì cũng không thể qua mắt được ta." Hạ Thiên nói với vẻ mặt tùy ý: "Chỉ là ta lười làm rõ với đám ngu ngốc các ngươi mà thôi, thật đúng là cảm thấy các ngươi rất thông minh à?"
Tiếp đó, Hạ Thiên nhìn xung quanh, lười biếng nói: "Còn có, nếu đám ngu ngốc các ngươi đã tự mò tới cửa để bị đánh, như vậy thì ẩn giấu làm cái gì nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận