Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3423: Vẫn là đi giết Hạ Thiên

Nhiếp Tiểu Lý khó hiểu nhìn mọi người: “Ngươi quen biết Hạ tiên sinh sao?”
“Đây là chị của ta, hắn là anh rể của ta.” Ninh Thụy Thần chỉ Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, sau đó nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Ta đến tham gia lễ đính hôn của ngươi.”
“Lễ đính hôn bắt đầu lúc chín giờ tối lận.” Nhiếp Tiểu Lý cười khổ.
Ninh Thụy Thần gật đầu: “Ta biết, cho nên bây giờ ta chỉ đến đây ăn cơm trưa thôi, thuận tiện xem có thể gặp ngươi hay không.”
“Vậy thì tốt quá, nếu không ngại, mọi người cùng nhau ăn cơm đi.” Tâm trạng Nhiếp Tiểu Lý đang chán nản, lập tức nói với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên không ngại.
Hạ Thiên lại càng không để ý.
Nhưng có người để ý, rất rất để ý, để ý vô cùng.
“Nhiếp Tiểu Lý, tại sao ngươi lại quen biết đám a miêu a cẩu này?” Mã Khiết Thần ở bên cạnh nghe xong, lập tức cau mày quở trách Nhiếp Tiểu Lý: “Ngươi đừng tưởng ngươi gả cho đại thiếu gia thì có thể yên ôn làm phu nhân nhà giàu, có thể dùng danh nghĩa Chiêm gia làm bậy. Nên biết rằng, trong xã hội rồng rắn lẫn lộn này, người ghen ghét Chiêm gia rất nhiều, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho danh dự của Chiêm gia, lúc nào cũng vì Chiêm…”
“Đủ rồi.” Nhiếp Tiểu Lý cũng không phải người có tính cách hèn yếu. Nàng khuất phục Chiêm Văn Bân là vì đối phương mang gia tộc của nàng ra uy hiếp nàng. Nhưng điều này không có nghĩa nàng sẽ khúm núm với tất cả người của Chiêm gia: “Ta mời bạn của ta, còn chưa đến phiêu ngươi nói này nói kia ở đây. Nghiêm chỉnh mà nói, ngươi cũng chẳng phải người Chiêm gia.”
“Ngươi.” Mã Khiết Thần nghẹn họng, mặt đỏ lên giống như đít khỉ.
Nhiếp Tiểu Lý không thèm để ý đến Mã Khiết Thần, trực tiếp dẫn Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy còn có Ninh Thụy Thần chậm rãi bước vào phòng ăn.
“Tiện nhân.” Mã Khiết Thần nhìn bối cảnh những người này, hận đến nghiến răng, lửa giận trong lòng thật sự không cách nào dập tắt. Nàng ta quay đầu nói với trợ lý đằng sau: “Chiêm Văn Bân đâu? Người khác ở đâu rồi? Bảo hắn ta đến đây gặp ta. Nếu không cho con đĩ kia một bài học, nó còn tưởng rằng ta dễ khi dễ.”
“Được.” Trợ lý sau lưng nhẹ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, lão gia gọi bà về một chuyến.”
“Lão đầu tử đó lại có chuyện gì sao? Thật đáng ghét.” Mã Khiết Thần không khỏi nhỏ giọng nói: “Trở về thì trở về, còn nữa, ngươi liên lạc với Thiên Thiên giùm ta. Đứa nhỏ này không gọi điện thoại cho ta, khiến ta lo lắng muốn chết. Lông cánh cứng rồi thì không để ý đến mẹ ruột nữa.”
“Vâng.” Ánh mắt trợ lý hơi có chút bối rối, nhưng vẫn cúi đầu không nói gì.
Mã Khiết Thần nhìn thoáng qua nhà ăn, giọng điệu căm hận: “Sẽ có lúc ta cho các ngươi đẹp mắt.”
….
Câu lạc bộ Ngự Đế Vân.
Thi thể Chiêm Văn Bân được đặt dưới mặt đất trong phòng bao sương.
“Người là do ngươi giết?” Chiêm Văn Bân lạnh lùng nhìn sát thủ A sai mang thi thể về giao nộp.
A Sai tự nhận mình giết người vô số, nhưng lại bị ánh mắt một người bình thường làm sống lưng phát lạnh. Hắn ta lập tức nhận ra vị đại thiếu gia trước mắt không đơn giản.
“Đúng.” A Sai cung kính trả lời.
Lạc ca sợ vỡ mật, mắng to: “Ngươi ngu xuẩn sao? Đây là tiểu thiếu gia Chiêm Thiên Thiên. Ta bảo ngươi giết người tên Hạ Thiên, óc ngươi là óc chó… A!”
Câu nói sau cùng còn chưa nói xong, người đã bị Chiêm Văn Bân một cước đạp bay.
“Khi ta nói chuyện còn có phần cho ngươi chen miệng vào sao?” Chiêm Văn Bân hừ lạnh, tiếp tục hỏi A Sai: “Ngươi nhận nhiệm vụ là gì? Chấp hành như thế nào? Có ai thấy không… Tất cả đều phải khai rõ cho ta biết.”
A Sai cảm nhận được nguy hiểm, không dám có nửa câu nói dối, lập tức khai hết mọi chuyện lúc trước.
“Vì sao lại không có ảnh chụp của Hạ Thiên? Lúc này, Chiêm Văn Bân quay sang hỏi Lạc ca đang bò dậy từ mặt đất.
Lạc ca đáp: “Ta cũng không biết nữa. Trên mạng, một tấm ảnh chụp của Hạ Thiên đều không có. Ta cũng đã điều tra qua camera giám sát ở sân bay, phàm là những hình ảnh có Hạ Thiên đều bị xóa đi.”
“Được rồi.” Chiêm Văn Bân trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Hai người các ngươi phạm sai lầm, hơn nữa còn là sai lầm không nhỏ. Chiếu theo phong cách của ta từ trước đến nay, ta sẽ cho người đó vào thùng xi măng, sau đó đi lấp sông.”
Tóc gáy Lạc dựng đứng, bởi vì trước kia hắn ta đều giúp Chiêm Văn Bân làm những chuyện này, tất nhiên biết sự tàn khốc và thảm trạng trong đó: “Đại thiếu gia, xin ngươi cho ta một cơ hội. Năm đó, ta vì ngươi mà ngồi tù mười năm, ngươi không niệm công lao cũng niệm khổ lao chứ.”
“Câm miệng.” Chiêm Văn Bân không kiên nhẫn quát: “Nếu không phải vì như thế, ngươi đã sớm chết mấy trăm lần rồi.”
A Sai ngược lại trực tiếp hơn: “Ta không muốn chết.”
“Không muốn chết?” Chiêm Văn Bân nở nụ cười chế giễu: “Ngươi giết em trai ta, khi đoạt thi thể lại bị người của cha ta nhìn thấy. Ngươi để lại một cái sọt lớn cho ta như thế, ngươi hãy cho ta một lý do để không giết ngươi đi.”
A Sai thản nhiên nói: “Đám hộ vệ kia chết hết rồi, không ai biết là do ta giết. Hơn nữa, ngươi cũng không phải là người quan tâm sống chết của em trai mình. Nếu không, ta đã chết rồi.”
“Rất tốt, có chút đầu óc, cũng không ngu xuẩn hoàn toàn.” Chiêm Văn Bân nhếch miệng: “Ta nghe nói ngươi phạm tội ở Thái Lan, bị người ta truy sát đến tuyệt cảnh, là Lạc ca cứu ngươi đúng không?”
“Đúng, Lạc ca chính là ân nhân của ta.” A Sai gật đầu nói: “Mặc dù ta là sát thủ, nhưng cũng biết cái gì là tri ân tất báo, cho nên xin đại thiếu gia cho ta… đích thân ra tay, tiễn hắn ta lên đường.”
Chiêm Văn Bân rốt cuộc phá lên cười: “Ha ha ha, vậy thì ngươi hãy thử một chút đi.”
Lạc ca mở to mắt nhìn, chỉ vào A Sai: “Ngươi là người vong ân phụ nghĩa, ta cứu ngươi một mạng, bảo đảm cho người nhà của ngươi ở Thái Lan, ngươi lại muốn giết ta?”
Phốc!
A Sai không hề có chút do dự, chủy thủ trong lòng bàn tay dứt khoát đâm vào tim Lạc ca.
“Cảm ơn Lạc ca, ta sẽ chăm sóc tốt cho vợ con của ngươi. Nếu ngươi không chết, đại thiếu gia sẽ rất phiền phức, nhưng ta thì khác, ta chỉ là một sát thủ mà thôi.”
“Muốn là người của ta, không dễ dàng như vậy đâu.” Chiêm Văn Bân nhìn ra được dã tâm của A Sai, nhưng hắn ta thích người có dã tâm: “Ta giao cho ngươi thêm một nhiệm vụ, xem như khảo nghiệm. Nếu thất bại, ngươi, bao gồm cả nhà của ngươi sẽ chết rất thê thảm.”
A Sai hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Chiêm Văn Bân cười nhạt: “Vẫn là đi giết Hạ Thiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận