Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3925: Các ngươi nên đi cả đoàn

“Tả sư đệ, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau giết chết tiểu tử kia cho ta.”
Tiết Vạn Tinh nỗ lực ứng phó ông cháu Ninh Vọng Hải và Ninh Nhụy Nhụy, xác thực không thể đối phó Hạ Thiên, đành phải ra lệnh cho Tả Vạn Đỉnh đã đánh mất lý trí.
Tuy nhiên, Tả Vạn Đỉnh chỉ khàn giọng rống to, không dám đến gần Hạ Thiên nửa bước.
“Ngươi sợ cái gì?”
Tiết Vạn Tinh có chút không hiểu: “Tiểu tử đó chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi, còn ngươi đã có thần lực của ta gia trì, giết một trăm hắn cũng dư xài.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi ngưu bức như thế, tại sao ngươi không dùng thần lực để giết ta đi?”
“Bây giờ còn chưa phải lúc.”
Ánh mắt Tiết Vạn Tinh có chút lấp lóe, nhưng ngoài miệng vẫn cường ngạnh như cũ: “Một lát nữa, lão phu sẽ giết chết các ngươi.”
Nói xong, ông ta lại mắng to Tả Vạn Đỉnh: “Nếu ngươi không dám giết tiểu tử kia, vậy thì qua đây hỗ trợ. Ngươi thế tội cho Ninh sư huynh mà ngươi kính yêu nhiều năm như thế, chẳng lẽ ngươi không muốn đòi ông ta một lời giải thích sao?”
Lần này, Tả Vạn Đỉnh lại phản ứng, cả người giống như một ngọn lửa, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt Ninh Vọng Hải, hai tay như trảo, cuồng vũ như gió.
Ninh Vọng Hải chỉ có thể lui về phía sau, quát lớn: “Tả sư đệ, ngươi tỉnh táo lại đi.”
Đáng tiếc, Tả Vạn Đỉnh không còn bao nhiêu thần trí, công kích vẫn không ngừng.
Ninh Nhụy Nhụy hiển nhiên không thể tùy ý đế Tả Vạn Đỉnh công kích gia gia của nàng. Nàng bỏ qua Tiết Vạn Tinh, quay sang giúp Ninh Vọng Hải.
Lúc này, Tả Vạn Đỉnh lại tách ra mấy cái bóng màu đỏ, nhất thời không rơi vào thế hạ phong.
“Được rồi, bây giờ xem như rảnh rỗi một chút.”
Tiết Vạn Tinh thở phào một hơi, sau đó lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Bây giờ ngươi chạy còn kịp. Lão phu có thể không để ý đến tội trạng của ngươi, thả cho ngươi một con đường sống.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi đúng là rất rộng lượng, nhưng ta thì khác. Hôm nay, ta nhất định sẽ xử lý ngươi.”
“Đúng là không biết tốt xấu, vậy để ta tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Ánh mắt Tiết Vạn Tinh lạnh dần, sát tâm nổi lên: “Các vị liên minh Cửu Sơn, các ngươi dự định đứng đó xem kịch đến khi nào? Nhạc Vô Nhai đã chết, điều kiện mà ông ta đáp ứng các ngươi, ta nhận hết. Đương nhiên, các ngươi phải thay ta giết chết tên tiểu tử kia.”
Băng Vạn Phách trầm xuống. Nếu đối phó một mình Tiết Vạn Tinh, bà cảm thấy Hạ Thiên khả năng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng nếu các đại diện của liên minh Cửu Sơn cùng một bọn với Tiết Vạn Tinh, bọn họ chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
“Muốn chúng ta ra tay cũng được, chỗ tốt mà Nhạc Vô Nhai đã đồng ý phải tăng thêm hai thành.”
Trong bóng tối vang lên một chất giọng khàn khàn.
Tiết Vạn Tinh lạnh lùng nói: “Ta tăng năm thành cho các ngươi, các ngươi lập tức giải quyết tên tiểu tử kia ngay. Thời gian của ra tất quý giá, không rảnh ở đây chơi với hắn đâu. Nếu để hắn làm chậm trễ đại sự củaa ta, các ngươi cái gì cũng đừng hòng.”
“Được, cứ quyết định như vậy đi.”
Âm thanh khàn khàn kia đồng ý ngay nhưng cũng cảnh cáo một câu: “Nếu ngươi đổi ý, vậy cũng đừng trách chúng ta trở mặt.”
“Mấy thứ đó, lão phu không đến mức không bỏ ra nổi.”
Tiết Vạn Tinh khinh thường nói: “Các ngươi cũng muốn trường sinh bất tử mà, nhưng lại sợ nguy hiểm. Bây giờ lão phu thay các ngươi tạo ra một con đường. Nội điểm này thôi, các ngươi cũng nên giúp ta vô điều kiện rồi.”
Âm thanh khàn khàn kia đáp lại: “Đạo nghĩa giang hồ, lấy sự tin cậy làm gốc. Ngươi tự tiện giết minh chủ của chúng ta, chúng ta không truy cứu trách nhiệm của ngươi đã là rộng lượng lắm rồi.”
“Vậy ta tăng gấp đôi điều kiện Nhạc Vô Nhai đã đáp ứng ngươi, như thế nào?” Tiết Vạn Tinh cười nói.
Âm thanh kia vô cùng trịnh trọng: “Phái Tuyết Sơn cũng là một phần của liên minh Cửu Sơn chúng ta. Để nó không rơi vào tay của tà ma ngoại đạo, chúng ta nghĩa bất dung từ.”
“Không sai. Hạng nữ lưu có thể gánh trách nhiệm gì chứ?
Lại thêm một âm thanh trong trẻo phụ họa: “Tu vi Tiết Đạo huynh rất cao, đạo hạnh cao thâm, ngươi nên là chủ Phái Tuyết Sơn mới đúng. Những người khác đều là tà môn ngoại đạo. Để giữ gìn danh môn chính phái chúng ta, chúng ta nhất định phải thanh trừ.”
Lại thêm một âm thanh hùng hậu lên tiếng: “Ngươi nói rất đúng. Các vị, ai lên trước.”
“Tất cả câm miệng cho ta.”
Hạ Thiên có chút không được kiên nhẫn: “Tất cả lên hết đi. Ta không có thời gian nghe các ngươi nhiều lời đâu.”
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Cuồng vọng cực kỳ, đúng là muốn chết.”
“Cho dù giết chết Hoàng chưởng môn phái Côn Luân, ngươi cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao?”
Đám người trong bóng tối bị thái độ của Hạ Thiên chọc giận.
“Không phải giết ai thì mới cảm thấy mình là vô địch thiên hạ.”
Hạ Thiên nghiêm túc cải chính: “Mà là bởi vì ta đã vô địch thiên hạ, cho nên mới xử lý ông ta. Các ngươi tiến lên hết đi. Mặc dù tất cả đều muốn chết, nhưng tốt xấu gì cũng nên lên đường cả đoàn, khi đi đường cũng không cảm thấy cô đơn.”
“Đúng là khinh người quá đáng.”
Đám người trong liên minh Cửu Sơn trong nháy mắt nộ khí đan xen, hận không thể xé Hạ Thiên thành mảnh nhỏ ngay tại chỗ.
“Hừ, Chưởng môn Hoa Sơn Lệnh Hồ Tuyệt sẽ lãnh giáo cao chiêu của ngươi một chút.”
Âm thanh trong trẻo kia vang lên, tiếp theo một luồng ánh sáng màu trắng dùng tốc độ cực nhanh đâm vào yết hầu Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận