Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2298. Mấy tên ngu ngốc này tới tìm nàng

"Không chết là tốt rồi, cao tầng đã hạ lệnh, muốn giữ lại mạng của tiểu tử kia." Triệu Thanh Thanh bỗng nhảy tới bên hồ, nhìn trong hồ hai lần, sau đó gọi điện thoại, gọi thêm mấy thành viên của Thiên Đạo tổ tới đây, dùng lưới đánh cá vớt Vương Khiếu Thiên không rõ sống chết lên.
"Loại đồ đần này chết thì chết, giữ lại cũng chỉ lãng phí lương thực." Hạ Thiên lười biếng nói.
Triệu Thanh Thanh cũng đồng ý quan điểm của Hạ Thiên: "Sư phụ, ngươi nói đúng lắm. Chỉ có điều Hiểu Trác bảo ta tới cứu tiểu tử này, để ngươi chớ đánh hắn chết, nói là Vương gia còn có tác dụng."
"Thanh Thanh nha đầu, ngươi ăn cơm chưa?" Hạ Thiên không quan tâm những chuyện này, thuận miệng nói với Triệu Thanh Thanh.
"Ăn lâu rồi." Triệu Thanh Thanh nhìn A Cửu một cái, cười ha ha rồi nháy mắt với Hạ Thiên, "A Cửu vất vả lắm mới tới kinh đô, sư phụ, ngươi nên thỏa mãn nàng đi. Hiện tại ta còn có không ít việc cần phải làm, sao có thể chơi với ngươi mỗi ngày được.”
Nếu như hồi xưa nghe được lời này, thì Hạ Thiên nhất định sẽ có đôi lời phê bình với Triệu Thanh Thanh, bởi vì hắn cảm thấy không có chuyện gì quan trọng hơn bản thân hắn, nhưng mà hiện tại có A Cửu ở bên người, nên cũng không có làm phiền Triệu Thanh Thanh nữa, nếu nàng đã muốn đi làm việc, vậy thì cứ để nàng đi làm xong đã.
"Ban nãy còn chưa ăn cơm, đã bị hai tên đần tới phá." Trong lòng Hạ Thiên có chút không vui, "Chúng ta tìm chỗ khác đi ăn cái gì đó đi."
"Thôi, mất hứng rồi." A Cửu quả thật không còn hứng thú, lại nói lúc đầu cũng không phải là vì đói bụng mới đi ra ngoài ăn cơm.
Hạ Thiên cười hì hì: "Cửu nha đầu, vậy chúng ta về khách sạn ngủ nha." "Đừng, tuyệt đối đừng, chúng ta nên tìm một chỗ đi ăn chút gì đó đã." A Cửu tức giận trừng Hạ Thiên một cái, nàng quả thật có chút sợ tên lưu manh chết bầm này, bình thường không phải đều nói chỉ có nam mệt chết, còn nữ thì sướng sao, sao mà ở loại chuyện này, hắn lại chả bao giờ biết mệt thế nhỉ?
"Ừ, ăn no rồi, mới có sức để ngủ." Hạ Thiên nghiêm trang nói.
A Cửu lườm một cái, quả nhiên đầu óc của tên háo sắc này vẫn đang nghĩ tới loại chuyện kia.
Sau khi tạm biệt Triệu Thanh Thanh, Hạ Thiên và A Cửu rất nhanh liền đi tới cửa của một nhà hàng Trung Hoa.
"Bây giờ chàng có thể an phận một chút được không? Đừng có lại gây thêm chuyện gì nữa." Trước khi tiến vào trong, A Cửu có chút lo lắng, nói với Hạ Thiên.
Vẻ mặt của Hạ Thiên vô tội: "Cửu nha đầu, nàng nói sai rồi, ta vẫn rất an phận mà, đều do bọn ngu đó kiếm chuyện."
"Ta không cãi với chàng chuyện này nữa, nói chung, tiếp theo đó nàng phải nghe lời ta." A Cửu cảm thấy vẫn là phải chỉnh đốn tên háo sắc này một chút, "Cho dù xảy ra chuyện gì, đều là ta đứng ra giải quyết, nàng không được động thủ, được không?"
"Cửu nha đầu, ta có thể đáp ứng nàng, nhưng đổi lại, nàng cũng phải đáp ứng ta một vài yêu cầu." Hạ Thiên cười hì hì nói.
A Cửu nhìn nụ cười Hạ Thiên, cảm thấy có chút điềm chẳng lành, chờ sau khi Hạ Thiên nhỏ giọng nói yêu cầu của hắn ra, thì sắc mặt của nàng "xoẹt" một cái, đỏ từ gò má đến lỗ tai, lắc đầu liên tục: "Không được, tuyệt đối không được, chàng bỏ cái suy nghĩ đó đi."
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, nói: "Vậy thì hết cách rồi."
"Hừ, ngươi tên háo sắc này, lại ức hiếp ta." A Cửu dữ tợn, trừng mắt với Hạ Thiên, "Ta cũng không tin chàng lại đưa ra loại yêu cầu đó với Triệu Thanh Thanh và cả những người vợ khác của chàng."
Hạ Thiên cười hì hì nói: "Có mà. Các nàng đều rất thương ta, ta nói cái gì, các nàng cũng đáp ứng."
"Ta tin chầng mới lạ, cùng lắm thì không ăn, ta cũng chẳng muốn quản chàng." A Cửu quyết định không mắc mưu, mặc dù đã là người đàn bà của Hạ Thiên, cũng đã “lửng lơ con cá vàng” thử qua rất nhiều tư thế, nhưng mà nàng cũng cảm thấy nhất định phải giữ lại một ít địa bàn, không thể cho tên háo sắc đó toại nguyện, bằng không hắn tuyệt đối sẽ ‘được voi đòi tiên’.
"Thế thì coi như ta chưa nói gì đi, ta nghe theo lời chàng."
Con ngươi của Hạ Thiên đảo một vòng, làm ra bộ dáng ‘nghe lời’, "Cửu nha đầu, chúng ta đi vào ăn một chút gì đó trước đã."
Bữa cơm này, quả nhiên có thể ăn một cách khá yên ổn, không có ai lại xuất hiện tới đây quấy rầy bọn họ ăn cơm, Hạ Thiên cũng không có làm ra chuyện khác người gì.
Mãi đến khi ăn cơm xong, A Cửu đều cảm thấy hơi khó tin, vậy mà thật sự không phát sinh chút chuyện gì, điều này cũng quá không phù hợp với đặc tính của Hạ Thiên.
"Cửu nha đầu, cơm đã ăn xong, chúng ta về khách sạn thôi." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Bên ngoài cũng không còn gì vui nữa, chi bằng về đi ngủ thôi."
A Cửu bất đắc dĩ thở dài: "Ta thấy không phải là bên ngoài không còn gì vui, mà là tâm tư của chàng căn bản là... Thôi bỏ đi, về khách sạn thôi."
Hạ Thiên cùng A Cửu vừa mới trở lại đại sảnh của khách sạn, trước mặt liền có mấy người lạ từ nhiều hướng khác nhau đi về phía bọn họ, nhìn dáng dấp tựa hồ là có hơi "lai giả bất thiện".
"Chàng lại rước lấy phiền phức từ lúc nào vậy?" A Cửu theo bản năng nhìn về phía Hạ Thiên, thuận miệng hỏi một câu.
Hạ Thiên bĩu môi, có chút không vui nói: "Cửu nha đầu, suy nghĩ này của nàng không đúng, ta đã nói nhiều lần rồi, ta chưa bao giờ gây phiền toái cả, mấy tên ngu ngốc này là tới tìm nàng."
"Xin hỏi cô là A tiểu thư, phải không?" Một thanh niên có vóc dáng khôi ngô trong đó dừng bước trước mặt A Cửu, trong tay còn cầm tấm hình, đối chiếu vài lần: "Có vị bạn cũ của cô muốn gặp cô, mời cô đi theo bọn ta một chuyến."
A Cửu thản nhiên nói: "Ta không phải họ A, các ngươi tìm lộn người rồi."
"A tiểu thư, đừng làm khó bọn ta, bằng không thì các ngươi sẽ thiệt thòi đấy." Ngữ khí của thanh niên trở nên lạnh lẽo, chỉ vào Hạ Thiên, có chút ít uy hiếp nói: "Bọn ta không muốn sử dụng vũ lực, ngươi cũng không muốn nhìn thấy bạn trai của ngươi bị thương, đúng không?"
A Cửu không khỏi nở nụ cười: "Nếu các ngươi có thể làm hắn bị thương, ta sẽ đi theo các ngươi."
"Thế thì cũng đừng trách ta." Thanh niên cũng là loại người thẳng thắn, trong lòng bàn tay lóe lên hàn quang, đâm một thanh dao găm ngắn vào ngực Hạ Thiên.
"Phập!" Dao găm đâm vào một cách trơn tru, máu bắn tung tóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận