Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3021: Ngươi khẳng định?

Bành!
Nam tử khôi ngô còn chưa kịp nhét miếng thịt bò vào miệng, cả người đã bay lên không, bay qua cái lỗ mà hắn ra đã phá ra.
Miếng bò bít tết cũng rơi xuống mặt đất.
“Mới sáng sớm, cần chi phải tức giận lớn đến như vậy?” Chưa đến một giây, nam tử khôi ngô lại xuất hiện từ lỗ rách, nhặt miếng bò bít tết từ dưới đất lên, không chút kiêng kỵ nhét vào miệng: “Bò bít tết là đồ ngon, khi ta còn ở tù, một năm cũng không ăn được mấy lần.”
Triệu Hiểu Trác cau mày, lạnh giọng nói: “Viên Nhất Phương, ngươi tự tiện xông vào nhà của ta, đụng hư vách tường của ta, ngươi muốn khiêu khích Triệu gia sao?”
Nam tử khôi ngô cúi đầu nhai miếng thịt bò, lời gì cũng không nói.
Lúc này, một người đàn ông trắng trẻo mập mạp bước qua lỗ thủng, cười ha hả nói: “Triệu gia mở cánh cửa nhỏ ở đây, đúng là độc đáo. Hôm nay ta đặc biệt đến đây, Triệu gia chủ đừng nói không tiếp đấy nhé.”
“Là ngươi?” Triệu Hiểu Trác nhìn thấy người đàn ông trắng trẻo mập mạp, tâm trạng lại càng khó chịu: “Lão phì hà, ngươi đúng là can đảm thật, dám đến Triệu gia ta gây sự?”
“Này, ngươi sửa lời một chút đi, ta tên Viên Phi Hiệp, không phải lão phì hà. Hơn nữa, luận bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng Viên gia gia.” Người đàn ông trắng trẻo mập mạp vẫn tươi cười như cũ, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự lạnh lẽo: “Ta và con trai của ta đến tìm ngươi thương lượng đại sự. Đáng tiếc ngươi đóng cửa không gặp, chúng ta đành phải dùng phương thức này thôi.”
Triệu Hiểu Trác thản nhiên nói: “Ta và ngươi cũng chẳng có gì cần nói. Có việc gì, ngươi nói với Viên Thế Hoàng đi.”
“Không được. Lòng dạ Viên Thế Hoàng không tốt, bây giờ hắn ta là còn là tùy tùng của ngươi, nói cũng vô dụng thôi.” Viên Phi Hiệp nói: “Ta tìm ngươi thật sự có chuyện lớn cần thương lượng, nhưng gác cổng nhà ngươi một chút cũng không biết sắp xếp. Ta nghe bên này có giọng nói của ngươi, đành phải mạo muội tiến vào từ nơi này.”
Triệu Hiểu Trác lạnh lùng nhìn Viên Phi Hiệp: “Nói thẳng đi, ngươi muốn làm gì?”
“Nơi này không phải là nơi để nói chuyện.” Viên Phi Hiệp nhìn tình huống chung quanh, đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh: “Hơn nữa còn có người ngoài ở đây.”
Triệu Hiểu Trác lạnh giọng nói: “Ngươi mới là người ngoài đấy.”
Sắc mặt Viên Phi Hiệp lạnh lại, cười như không cười: “Nhất Phương, mau chào hỏi bọn họ đi.”
“Vừa rồi là ngươi đá ta?”
Nam tử khôi ngô rốt cuộc đã ăn xong bò bít tết, quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ta tên Viên Nhất Phương, Viên trong gia viên, Nhất Phương trong độc bá nhất phương. Ngươi xưng hô như thế nào?”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên?” Viên Phi Hiệp nghe xong, hai mắt hơi mở to, nhìn Hạ Thiên từ trên xuống dưới: “Ngươi chính là Hạ Thiên, sát thần trong truyền thuyết, chỗ dựa cho các gia tộc như Triệu gia, Tống gia?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Con lợn béo ngu ngốc ngươi từ đâu chui ra vậy?”
“Ngươi nói cái gì?” Viên Phi Hiệp tức giận gầm lên: “Nhất Phương, mau dạy cho hắn một bài học.”
Viên Nhất Phương bóp bóp nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc: “Ta muốn làm đệ nhất công tử, nhưng Triệu gia và Viên gia lại không đồng ý. Nếu ngươi là chỗ dựa của bọn họ, ta chỉ cần xử lý ngươi, vạn sự sẽ thuận lợi.”
“Cái gì là đệ nhất công tử đệ nhị công chúa, ngươi thích làm thì làm đi.” Hạ Thiên hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, tâm trạng hơi khó chịu: “Nhưng ngươi quấy rầy ta ăn cơm, ngươi chính là không đúng. Bây giờ hai người các ngươi dập đầu liên tiếp một trăm cái, sau đó biến ra ngoài còn kịp.”
Viên Nhất Phương trừng mắt, khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Ngươi rất kiên cường, cũng không biết ngươi có tiền vốn để kiên cường hay không.”
“Không phải vừa rồi ngươi đã thử rồi sao?” Triệu Thanh Thanh trả lời thay Hạ Thiên.
“Triệu tổ trưởng Thiên Đạo tổ, thật sự thất kính quá.” Viên Phi Hiệp liếc mắt nhìn Triệu Thanh Thanh, hơi châm chọc: “Đế đô Triệu gia chẳng lẽ không còn ai nữa, thế mà lại để một nữ nhân như ngươi làm Tổ trưởng, đúng là buồn cười.”
Triệu Hiểu Trác khó chịu đáp lễ: “Có người hay không có người, chuyện này chẳng liên quan gì đến ngươi. Tóm lại, các ngươi mau xin lỗi ta đi, sau đó biến ra ngoài, Triệu gia không chào đón các ngươi.”
“Không được.” Viên Nhất Phương chỉ vào Triệu Hiểu Trác: “Viên mỗ hôm nay đến đây chính là muốn ngươi hứa một chuyện. Nếu ngươi không đồng ý, hôm nay chính là ngày cuối cùng Triệu gia còn lưu lại trái đất.”
Viên Phi Hiệp nói theo: “Các ngươi đừng tưởng rằng Nhất Phương đang nói đùa. Bản lãnh của nó còn mạnh hơn Nhạc Chi Phong năm đó gấp không chỉ trăm lần. Mấy người các ngươi cộng lại cũng không phải đối thủ của nó.”
Triệu Thanh Thanh bật cười: “Ngươi khẳng định?”
Viên Phi Hiệp khinh thường nhìn Triệu Thanh Thanh: “Không tin, ngươi có thể thử một chút, nhưng đừng chờ đến lúc chết mới hối hận. Lúc đó cũng không còn kịp nữa rồi.”
“Các ngươi mới đang tìm cái chết đấy.” Triệu Thanh Thanh buông dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau miệng, sau đó nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, để ta đuổi hai tên ngu ngốc này đi.”
Hạ Thiên gật đầu, không thèm để ý.
Triệu Thanh Thanh nói với Viên Phi Hiệp và Viên Nhất Phương: “Ta nói một lần cuối, dập đầu xin lỗi, sau đó biến ra ngoài. Ta có thể không truy cứu, bằng không, đừng trách Triệu gia không khách sáo.”
Viên Nhất Phương cũng không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề gì, kiêu ngạo nói: “Người khác sẽ nhường Triệu gia các ngươi, nhưng ta thì không. Ta ở trong nhà giam hơn hai mươi năm, khổ luyện một thân bản lãnh, đang lo không có chỗ sử dụng đây. Triệu gia các ngươi là khối đá mài dao tốt, làm đệ nhất gia tộc lâu như vậy, cũng đã đến lúc thoái vị rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận