Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3644: Ngươi cảm thấy ngươi đi được sao?

“Nam Cung tiên sinh, tại sao ngươi muốn giết ta?”
Gương mặt Dịch Đại Sơn hiện lên vẻ khó tin, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần.
“Điều này còn cần hỏi vì sao à?” Lam Y Nhân cảm thấy Dịch Đại Sơn đúng là có chút đáng thương: “Đơn giản chỉ là muốn giết người diệt khẩu mà thôi.”
“Giết người diệt khẩu?”
Dịch Đại Sơn sửng sốt vài giây, sau đó tức giận không thôi, nhìn Nam Cung Vũ hỏi: “Nam Cung tiên sinh, ta dựa theo những gì ngươi dặn dò mà làm. Nếu không phải ngươi uy hiếp ta, ta cần chi đến gây rối ở tập đoàn Thần Y chứ?”
Nam Cung Vũ kinh ngạc, há miệng hét to một câu: “Câm miệng, ngươi đúng là ngu xuẩn!”
“Tại sao ta lại phải câm miệng?” Dịch Đại Sơn lắc đầu đứng dậy, lửa giận trong lòng vẫn khó mà giội tắt: “Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ ta còn phải che giấu cho ngươi sao? Bây giờ ta sẽ nói hết mọi chuyện cần nói ra.”
Trần Xảo Xảo lập tức tỏ thái độ, lớn tiếng nói: ‘Mọi người đừng tin hắn ta, người này chính là một tên lừa đảo. Vừa rồi, hắn ta chỉ đang nói hươu nói vượn, muốn giội nước bẩn Nam Cung tiên sinh, đúng là đáng chết.”
“Ngươi cũng đừng muốn rũ sạch.” Dịch Đại Sơn chỉ vào Trần Xảo Xảo: “Khi thương lượng, ngươi cũng có mặt mà.”
“Đúng là buồn cười.” Sắc mặt Trần Xảo Xảo lạnh lại, khinh miệt nói: “Các ngươi đều nghe thấy hết đúng không? Đây chính là một con chó điên, bây giờ còn muốn giội nước bẩn vào ta. Miệng của hắn ta một chữ cũng có thể tin sao?”
Nam Cung Vũ hừ lạnh: “Trần tiểu thư, đừng lãng phí nước bọt nữa. Có một số người đang muốn diễn nháo kịch, thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Khoan đã, Nam Cung tiên sinh, cần chi phải vội vã đi như vậy?” Lam Y Nhân cười nhạt, tiến lên chặn đường của ông: “Nếu vị Dịch tiên sinh này muốn vạch trần, thế thì ngươi ngại gì không nghe hết rồi hãy đi.”
Gương mặt Nam Cung Vũ tràn ngập sự giận dữ: “Ta hoàn toàn không biết hắn ta, cũng không hứng thú nghe hắn ta kể chuyện xưa. Ta còn có việc, không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các ngươi.”
“Thật ngại quá, chuyện xưa này ngươi nhất định phải nghe xong rồi hãy nói.” Lam Y Nhân lạnh lùng nói.
“Tránh ra cho ta.” Nam Cung Vũ gấp lên, đưa tay muốn đẩy Lam Y Nhân, không ngờ phát hiện ông ta không thể động đậy được: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hạ Thiên nhếch miệng nói: “Ngươi cảm thấy ngươi đi được sao?”
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?” Nam Cung Vũ vùng vẫy một hồi, phát hiện không có tác dụng liền nói với Hạ Thiên: “Ta là Hội trưởng hiệp hội cổ y thành phố Thiên Hải, ngươi cũng dám thi châm với ta, ngươi thật to gan.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta chỉ dùng châm pháp sơ đẳng nhất, ngay cả cái này mà ngươi cũng không phá được, chức Hội trưởng gì đó của ngươi cũng chỉ là phế vật.”
“Ngươi.” Sắc mặt Nam Cung Vũ đỏ lên nhưng ông ta đích thật không có biện pháp, đành phải nói: “Những chuyện này chẳng liên quan gì đến ta. Ta và tên cẩu vật đó không biết nhau. Ngươi đừng hòng giội hết nước bẩn lên người ta.”
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, Dịch Đại Sơn đã bị chọc giận: “Ta là cẩu vật? Nam Cung tiên sinh, hôm qua ngươi không phải nói như vậy mà.”
“Ông ta nói như thế nào?” Lam Y Nhân cười hỏi: “Bây giờ có rất nhiều truyền thông ở đây, còn có Trần phóng viên đang trực tiếp, ngươi hãy nói ra nghe thử xem sao?”
Mặt Trần Xảo Xảo đỏ lên, lập tức nói: “Máy quay hỏng rồi, cũng không có tín hiệu, trực tiếp không được.”
Vừa dứt lời, máy quay phim lập tức khôi phục lại bình thường, hình ảnh cũng đồng bộ trên mạng.
“Ngươi làm cái gì thế?” Trần Xảo Xảo giật mình, mắng to với nhân viên quay phim: “Mau tắt cho ta, bây giờ không thể truyền trực tiếp lên mạng được.”
“Đừng tắt, cứ trực tiếp cho ta. Ta muốn vạch trần diện mạo thật của xí nghiệp dược Nam Cung.” Dịch Đại Sơn ôm lấy ống kính máy quay, thao thao bất tuyệt:
“Vợ của ta thật ra là dùng thuốc của xí nghiệp dược Nam Cung, kết quả bị hủy dung. Ta đến tập đoàn Nam Cung đòi lại công bằng, chính Nam Cung Vũ đã tiếp đãi ta. Ông ta nói sẽ bồi thường tiền cho ta, nhưng ta nhất định phải giúp ông ta làm một việc. Nếu không, ông ta sẽ sử dụng quan hệ khiến cho cả nhà ta không sống ở ở thành phố Thiên Hải.”
Nam Cung Vũ trợn mắt, rống to: “Đúng là nói hươu nói vượn. Con chó dại này, ngươi nhất định đã nhận tiền của tập đoàn Thần Y, cố ý muốn bôi đen Nam Cung gia chúng ta.”
“Ta có chứng cứ.” Dịch Đại Sơn lập tức lấy điện thoại ra: “Ở đây ta có bản thu âm. Khi chúng ta nói chuyện với nhau, ta có lén thu âm lại, chính là sợ ngươi đổi ý.”
Mặt Nam Cung Vũ đen lại. Ông ta vạn lần không nghĩ đến ông ta lại bị tiểu nhân vật như thế cắn ngược một cái.
Dịch Đại Sơn không đợi người khác lên tiếng, trực tiếp mở đoạn băng ghi âm lên.
Đầu tiên là tạp âm, nhưng rất nhanh đã có âm thanh rõ ràng.
Nội dung ghi âm:
“Ngươi chính là ông chủ của tập đoàn Nam Cung? Vợ của ta sử dụng thuốc của công ty các người, kết quả gương mặt bị hủy. Nếu công ty các người không cho ta một câu trả lời hài lòng, ta sẽ tìm đến truyền thông tố cáo các người.”
“Ta là Nam Cung Vũ, ông chủ của tập đoàn Nam Cung, Hội trưởng hiệp hội cổ y.” Giọng nói của Nam Cung Vũ vang lên, thái độ khá ngạo mạn và khinh miệt: “Chuyện của ngươi, ta đã biết. Như vậy đi, ta sẽ bồi thường cho vợ của ngươi năm trăm vạn. Xử lý như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?”
Dịch Đại Sơn lập tức động tâm, nói chuyện cũng khách sáo hơn: “Vợ của ta chữa trị về sau tốn rất nhiều tiền, đồng thời còn có phí tổn thất tinh thần nữa. Năm trăm vạn miễn cưỡng cũng đủ.”
“Chi bằng như thế này, ta ngoài định mức đưa cho ngươi sáu trăm vạn, muốn nhờ ngươi thay ta làm một việc.” Nam Cung Vũ vừa cười vừa nói.
“Chuyện gì?” Giọng nói Dịch Đại Sơn có chút run lên.
“Số thuốc này đều là thuốc của tập đoàn Thần Y, công ty chúng ta chỉ là đại diện tiêu thụ mà thôi.” Giọng nói Nam Cung Vũ trầm xuống: “Ngày mai, ngươi đến chi nhánh tập đoàn Thần Y ở Thiên Hải tìm bọn họ để lý luận. Dù sao, cũng là thuốc của công ty bọn họ xảy ra vấn đề.”
Dịch Đại Sơn thoáng có chút do dự: “Cái này không được tốt cho lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận