Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3067: Lại gặp nhau

A Cửu lần đầu tiên nghe được một người ngoài đánh giá Hạ Thiên như thế. Nàng không khỏi quay sang nhìn người đến, phát hiện hơi quen mắt nhưng nghĩ lại thì không hề có ấn tượng.
Người kia chưa đến ba mươi tuổi, dáng người hơi gầy, diện mạo bình thường, nhưng trên người lại tản ra khí tức u ám. Nhìn ra được, hắn ta rất có uy vọng trong mắt các y sư ở đây, ít nhất sau khi hắn ta quát xong, không có ai nói thêm câu nào, nhanh chóng tản đi.
“Cửu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thanh niên cao gầy chắp tay với A Cửu: “Đây đều là y sư không có nhập lưu, không được vào hiệp hội y giới, cho nên chỉ có thể lang thang qua lại trên đường, không khác gì lang trung giang hồ trong truyền thuyết. Cửu cô nương không cần để trong lòng.”
“Lại gặp nhau?” Lông mày A Cửu cau lại, có chút cảnh giác nhìn người này: “Chúng ta đã gặp nhau sao? Ngươi là ai?”
Người này cười ha hả, cũng không để ý A Cửu nghi ngờ, chỉ cười nói: “Ta tên Trương Du Chi, hiện tại cũng là bác sĩ. Nói một cách rộng rãi, ta cũng được xem là nhận ân trạch của âm Y Môn, được xem là một môn đồ.”
“m Y Môn tuyệt đối không có người giống như ngươi.” Lòng nghi ngờ của A Cửu lại càng sâu.
Trương Du Chi càng cười lớn tiếng hơn, giải thích với A Cửu: “m Y Môn đương nhiên không có ai giống như ta, bởi vì ta không phải người của âm Y Môn. Ta chỉ nói ta được xem như môn đồ của âm Y Môn mà thôi. Ta có được như ngày hôm nay cũng là nhờ ngươi và Hạ thần y hỗ trợ, cho nên trong lòng ta vẫn luôn tôn kính các ngươi.”
“Tại sao ta càng nghe càng không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa.” A Cửu phát mộng: “Mặc dù ngươi nhìn có chút quen mặt nhưng ta tin chắc rằng ta không có quen ngươi, càng chưa từng giúp ngươi cái gì cả.”
Trương Du Chi thở dài: “Vậy ngươi có thể dẫn tiến để ta gặp Hạ Thiên hay không?”
“Đây mới là mục đích thật sự của ngươi?” A Cửu lạnh giọng nói: “Ngươi muốn gặp hắn, ngươi tự mình đi gặp hắn không được sao?”
Trương Du Chi hơi có chút buồn bã: “Ta rất muốn đi tìm Hạ thần y, nhưng hành tung của hắn bất định, thật sự không tìm được, cũng không có đường tắt nào liên lạc với hắn.”
“Ngươi nói nghe khôi hài quá.” A Cửu dần dần cảm giác được người này không ổn: “Nếu ngươi thật sự có hiểu biết về Hạ Thiên, ngươi chắc chắn biết cao ốc Thần Y, ngươi có thể đặt lịch hẹn trước. Mặc dù Hạ Thiên không nhất định sẽ đồng ý nhưng nhất định có người liên lạc với ngươi.”
“Ồ, còn có chuyện đó sao?”
Trương Du Chi cười ha hả, biểu hiện hơi lúng túng, vội vàng giải thích: “Thật ngại quá, ta cũng không biết. Khoảng hơn một tháng trước, ta gặp chuyện ngoài ý muốn, sức khỏe xảy ra vấn đề. Ta vẫn luôn cầu y, sau đó được người ta giới thiệu nên mới đến Nam Cương. Mặc dù bệnh tình đã ổn định nhưng vẫn không được trị tận gốc.”
A Cửu không có tính nhẫn nại, trực tiếp hỏi: “Đừng vòng vèo nữa, nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn mời Cửu cô nương đến làm khách.” Trương Du Chi cung kính nói: “Sau đó, ta sẽ lấy danh nghĩa của ngươi mời Hạ Thiên, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.” A Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm người này: “Lại thêm một tên ngu ngốc muốn chết, muốn nghĩ cách bắt cóc ta. Ngươi cảm thấy ngươi có thực lực này không?”
“Đương nhiên không có.” Trương Du Chi lắc đầu: “Hơn nữa, ta cũng không có suy nghĩ muốn bắt cóc Cửu cô nương. Đó chỉ là hành động tìm chết. Ta vẫn khá trân quý cái mạng nhỏ của mình.”
A Cửu lười lãng phí thời gian với người này, hơi tức giận nói: “Ta không rảnh chơi trò nguy hiểm với ngươi. Ngươi muốn tìm Hạ Thiên thì cứ đến tìm hắn. Hắn đã đến Nam Cương rồi đấy.”
“Thì ra là thế.” Ánh mắt Trương Du Chi sáng lên, chắp tay với A Cửu: “Đa tạ Cửu cô nương, không biết Trương mỗ có thể đi được chưa?”
A Cửu thật sự cảm thấy khó hiểu, không nghĩ ra được người này muốn làm gì? Nhưng đối phương cũng không có bất kỳ hành động bất thiện nào với nàng, nàng cũng không tiện nói thêm điều gì. Nếu hắn ta đã muốn đi, nàng cũng không tiện ngăn cản. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là hắn ta muốn đi thì đi, tại sao lại còn hỏi nàng?
“Cửu cô nương, ta có thể đi rồi sao?” Trương Du Chi hỏi lại lần nữa.
A Cửu lấy lại tinh thần, khoát tay nói: “Ngươi muốn đi thì cứ đi. Ngươi nói giống như ta không cho ngươi đi vậy.”
“Ta xin cảm ơn lần nữa.”
Nụ cười trên mặt Trương Du Chi ngày càng đậm hơn, một lần nữa chắp tay, sau đó xoay người rời đi.
“Khoan đã.” Lúc này, Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện, gọi lại Trương Du Chi: “Ai nói ngươi có thể đi?”
Người này vừa nhìn thấy Hạ Thiên, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, cũng không dừng lại, thân hóa tàn ảnh nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
“Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng, nhưng cũng không đuổi theo, ngược lại đưa tay ôm eo A Cửu.
A Cửu nhìn chằm chằm Hạ Thiên, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại đến đây?”
“Nếu ta không đến, bây giờ nàng đã chết rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng, hơi bất mãn nói: “Cửu nha đầu, nàng đúng là ngốc, thiếu chút nữa bị người ta lấy mất mạng.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" A Cửu không hiểu, không biết Hạ Thiên đang nói cái gì.
Hạ Thiên không khỏi lắc đầu, lo lắng cho trí thông minh của A Cửu: “Haiz, Cửu nha đầu, nàng ngốc như thế, về sau nàng không nên một mình ra ngoài nữa.”
“Ngươi mới ngốc đấy.” A Cửu thấy Hạ Thiên lại thừa nước đục thả câu, dùng cùi chỏ huých vào bụng Hạ Thiên: “Ngươi mau nói, chuyện vừa rồi là như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận