Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2130. Là tên ngu si này ra tay trước mà

"A ——"
Cùng lúc đó, tiếng gào đau đớn vang lên.
Đương nhiên người gào không phải là Hạ Thiên, mà là nam nhân áo trắng xuất kiếm.
Kiếm vừa đâm tới trước Hạ Thiên trong chớp mắt thì bỗng nhiên quay ngược lại một cách kỳ dị, đâm vào ngực của chính hắn.
"Đây là tình huống gì?" Mã Cử Tài trừng to mắt, không dám tin tưởng nhìn tình huống trước mắt: "Tại sao kiếm của Ngưu huynh lại tự đâm chính hắn?"
Lộc Vân Khách cũng kinh ngạc không thôi: "Kiếm pháp của Ngưu huynh đã sớm bước vào Xuất Trần Chi Cảnh, một kiếm ấy lại kinh tuyệt dị thường, tiểu tử kia tránh thoát như thế nào?"
"Này...... Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Bản thân nam nhân áo trắng cũng kinh ngạc khó hiểu, hắn cúi đầu nhìn vết thương của mình, "Không đời nào có chuyện ngươi nhìn thấu được kiếm pháp của ta!"
"Cái kiếm pháp vớ vẩn ấy của ngươi ai thích nhìn thấu thì cứ việc." Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn nói: "Ta không rảnh ở đây chơi đùa với tên kém thông minh nhà ngươi."
"Trò chơi? Ngươi thế nhưng coi kiếm pháp của ta là trò chơi? Tức chết ta rồi!" Nam nhân áo trắng tức hổn hển, ngay cả cơn đau đớn từ miệng vết thương cũng quên sạch, hắn rút kiếm ra đâm về phía Hạ Thiên lần nữa: "Đây chính là Vân Thủ Kiếm Pháp của Thánh Thủ Kiếm ta, không cho phép ngươi vũ nhục nó! Quỳ xuống xin lỗi cho ta!"
Bành!
Một nắm đấm nặng nề nện vào mặt nam nhân áo trắng, ngũ quan của hắn sắp bị đánh tan. Cả người chịu lực xung kích ấy lập tức bay ngược ra ngoài, ngã xuống trên cây cầu vòm bằng đá cách đó mười mấy mét, bất tỉnh nhân sự.
Hai tên đồng bạn của nam nhân áo trắng lập tức chạy tới xem xét, sợ người đó đã bị Hạ Thiên đánh chết.
"Một tên ngu ngốc." Hạ Thiên khinh thường thu hồi nắm đấm, "Thực sự là muốn ăn đòn."
Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy nam nhân mặc áo trắng này có chút khó hiểu, trước đó vẫn rất bình thường, vừa đề cập đến Thánh Thủ Môn đã biến thành con khỉ nóng nảy, rút kiếm là đâm.
"Chẳng lẽ Thánh Thủ Môn đấy thật sự rất lợi hại?" Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được cảm thấy có chút kỳ quái, trước kia nàng là vận động viên, đối với cái gọi là tu tiên xác thực hoàn toàn không biết gì cả, cũng cảm thấy đó là đồ vật gạt người.
Sau khi trở thành người tu tiên, bởi vì Hạ Thiên nên nàng không có hứng thú đi tìm hiểu những thứ đấy, bởi vì hoàn toàn không cần thiết.
"Tiểu muội chân dài, tại sao cô lúc thì thông minh lúc lại ngu ngốc vậy?" Hạ Thiên lười biếng nói: "Một cái môn phái mà không có nổi một Kim Đan kỳ thì có gì lợi hại đâu? Một mình cô cũng có thể tiêu diệt cái môn phái vớ vẩn này nha."
Ninh Nhụy Nhụy nghĩ thầm cũng đúng, lấy Nghịch Thiên Bát Châm của Hạ Thiên, tiện tay là có thể tẩy tủy cho người ta, nếu như khôi phục tiêu chuẩn trước kia, trực tiếp làm một người tăng lên tới Độ Kiếp kỳ cũng không phải không có khả năng. Vừa so sánh như vậy, thứ gọi là môn phái tu tiên đúng là yếu vô cùng, xác thực không cần phải chú ý tới.
"Chắc chắn ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ!" Chốc lát sau nam nhân áo trắng đã được hai người đồng hành cứu tỉnh, chỉ là sự oán giận trong lòng thực sự khó nén, "Có gan thì đường đường chính chính đánh với ta một hồi, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Vân Thủ Kiếm Pháp!"
"Quả nhiên mấy tên ngu ngốc đều có tư duy giống nhau." Hạ Thiên nghe được lời này, không khỏi nhớ tới Tô Diệp, "Lại đánh bao nhiêu lần thì kết quả vẫn giống nhau thôi, nếu như ngươi muốn bị đánh thì có thể thử lại bất cứ lúc nào."
"Không phải đang hỏi thăm sao, tại sao đột nhiên biến thành đánh nhau rồi?" Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cảm thán, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần có hắn thì cuối cùng đều sẽ phát triển về một hướng, "Lưu manh đáng chết, loại năng lực này của ngươi thật sự rất thần kỳ."
"Điều đấy có liên quan gì tới ta đâu, là tên ngu si này ra tay trước mà." Hạ Thiên bĩu môi, "Chính hắn muốn ăn đòn, ta chỉ là thỏa mãn nguyện vọng của hắn thôi."
Nam nhân áo trắng nghe được lời này, càng tức giận khó thở: "Quả thật là ăn nói bậy bạ, nếu không phải ngươi vũ nhục sư môn ta thì làm sao ta lại động thủ với ngươi chứ?"
"Ai vũ nhục sư môn nhà ngươi hả? Ngươi yếu như vậy, cái môn phái vớ vẩn kia bị diệt cũng không có gì kỳ quái." Hạ Thiên không thèm đếm xỉa nói một câu.
"Ngươi còn dám nói bậy!" Nam nhân áo trắng lại rút kiếm muốn đâm Hạ Thiên, có điều bộ pháp còn chưa có khởi động thì người đã bị hai đồng bạn ôm lấy.
Ninh Nhụy Nhụy đã sớm lĩnh giáo sự độc miệng của hắn, độc hơn là hắn chưa bao giờ cảm thấy mình nói sai chuyện gì, bởi vì hắn chỉ cho rằng là mình đang nói sự thật mà thôi.
Trên thế giới này, nếu nói cái gì làm người ta đau nhất, thì đó chính là lời nói thật.
"Vị Ngưu tiên sinh này, chúng ta thật sự không có ác ý gì." Ninh Nhụy Nhụy cũng không sợ nam nhân áo trắng kia, chỉ là nàng không thích phiền phức, cho nên lên tiếng giải thích: "Cũng không có suy nghĩ vũ nhục sư môn của ngươi, chuẩn xác mà nói, chúng ta hoàn toàn không biết gì về Thánh Thủ Môn cả, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin hãy tha lỗi."
"Tốt, ta tiếp nhận lời xin lỗi của các ngươi." Nam nhân áo trắng bỗng nhiên cho kiếm vào vỏ, cả người khôi phục biểu tình lạnh nhạt, giống như người vừa mới tức giận thở hổn hển không phải là hắn: "Sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao, Ngưu mỗ cũng không phải người không giảng đạo lý."
"Ách......" Ninh Nhụy Nhụy nhất thời cạn lời,, hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể nói thầm trong lòng, "Quả nhiên là người này có bệnh."
"Tiểu muội chân dài, cô đoán đúng rồi, đầu óc của hắn bị bệnh không nhẹ." Từ trước đến nay Hạ Thiên lười đi để ý loại ngu ngốc đầu óc có bệnh, chỉ là thấy nàng đứng ra giải hòa, hắn không thể không cho nàng ấy mặt mũi, cho nên đành buông tha tên có trí thông minh thấp này trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận