Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3197: Ta không làm sát thần rất nhiều năm rồi

“Không đoán.” Hạ Thiên lười nói tiếp mấy lời này: “Ông thích nói thì nói, dù sao ông cũng là người có việc tìm ta, cũng không phải ta tìm ông. Ta không vội.”
Ngải Luân nhất thời im lặng, một lát sau mới nói: “Ta cần ngươi giúp ta đi cứu một người.”
“Vì sao ông không tự mình đi cứu?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Ngải Luân cười khổ, gương mặt có chút bi thương: “Nếu ta đi, nàng ấy sẽ không để cho ta cứu.”
“Nhị sư phụ, không phải ông lại để nợ phong lưu gì bên ngoài nữa đó chứ.” Hạ Thiên hoài nghi nhìn Ngải Luân: “Ta nhất định đứng về phía vợ của ta. Đến lúc đó ông bị vợ Vi Nhi đánh, ông cũng đừng trách ta không giúp ông.”
“Ngươi kéo việc quá xa rồi.” Ngải Luân tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó giải thích: “Là con gái của cộng sự ta trước kia. Gần đây nàng ấy gặp phiền phức, ta nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu được nàng.”
“Nhị sư phụ, ngươi không phải Sát Thần độc lai độc hành sao, ở đâu ra cộng sự vậy?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi.
Ngải Luân lại trợn mắt nhìn Hạ Thiên, cảm thấy tiểu tử hắn không muốn nhận vụ này, cho nên cứ giả bộ hồ đồ.
“Cho dù là Sát Thần cũng cần có quản lý sát thủ chứ. Nếu không, ta nhận đơn chỗ nào, ai giúp ta giải quyết phân tranh thương nghiệp loạn thất bát tao chứ?”
Khi nói chuyện, Ngải Luân không tự chủ được toát lên sự hồi ức: “Lúc đó ta mới xuất đạo không bao lâu, liên minh sát thủ đã giao cho ta người đại diện kim bài. Dựa vào sự trợ giúp của hắn ta, ta mới từng bước một trưởng thành. Nhưng về sau, bởi vì một số chuyện của ta, hắn ta ngoài ý muốn bỏ mình, chỉ để lại một đứa con gái.”
“Nghe giống như chuyện xưa thật xưa vậy.” Hạ Thiên thuận miệng bổ sung một câu: “Có phải về sau ông ngày nào cũng gửi tiền cho con gái của người đó, nhưng con gái của ông ta vẫn cho rằng ông là người hại chết cha của nàng ta, cho nên nàng ta vẫn ghi hận ông.”
Ngải Luân cũng không phản đối phỏng đoán của Hạ Thiên, chỉ là có chút bất đắc dĩ: “Cố sự vì sao lại cũ, bởi vì nó thường xuyên trình diễn trong hiện thực.”
“Con gái của ông ấy như thế nào? Có xinh đẹp không?” Hạ Thiên hỏi thẳng vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Điều này ta cũng không rõ nữa.” Ngải Luân lắc đầu, nhưng vẫn rút một tấm hình từ trong ngực ra: “Ta chỉ gặp con bé có một lần khi nó còn bé. Ở đây có một tấm hình, là chụp vào năm đó. Với bản lãnh của ngươi, hẳn có thể tưởng tượng được diện mạo của con bé bây giờ.”
Hạ Thiên nhận lấy tấm ảnh chụp, chỉ to khoảng một tấc, còn bị cắt thành hình tròn, không cần nghĩ cũng biết là dùng để bỏ đồng hồ bỏ túi.
Bên trong tấm ảnh có ba người.
Hai nam tử trẻ tuổi hăng hái và một đứa bé gái khoảng ba tuổi.
Không thể không nói, diện mạo của đứa bé gái phấn điêu ngọc trác, linh khí mười phần, là một mỹ nhân.
Tuy nhiên, ví dụ khi còn bé thì dễ thương, lớn lên không còn xinh đẹp nữa cũng không hiếm.
“Ngươi có thể giúp đỡ nhưng có một điều kiện.” Lúc này, Ngải Luân nghiêm túc cảnh cáo Hạ Thiên: “Không cho ngươi tán con bé.”
Hạ Thiên trả lại tấm ảnh chụp cho Ngải Luân, còn nói: “Nhị sư phụ, ông cho rằng ta là ai, là ngựa giống à?”
“Chẳng lẽ không phải?” Ngải Luân không khỏi hỏi ngược lại.
“Ông mới là ngựa giống đấy.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiêu chuẩn ta tìm vợ rất cao. Cho dù diện mạo của nàng ta khi còn bé rất đẹp, bây giờ cũng chưa chắc đẹp. Thậm chí vóc dáng có đẹp cũng chưa chắc hợp với khẩu vị của ta, ông suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Ngải Luân cau mày: “Ngươi bớt làm bộ đi. Tính tình của ngươi là gì, ta còn không biết sao. Nữ nhân của ngươi đủ nhiều, cũng không cần ra tay với con gái cộng sự của ta.”
“Nhị sư phụ, nếu ta thật sự có suy nghĩ đó, ông cảm thấy ông quản được ta sao?” Hạ Thiên hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Ngải Luân nhìn thẳng vào mắt Hạ Thiên, cười nói: “Bởi vì ngươi là Hạ Thiên, còn ta là sư phụ của ngươi.”
Hạ Thiên khoát tay: “Được rồi, không tán thì không tán, nhưng nếu nữ nhân này tán ta, vậy thì ta không quản được đâu nhé.”
“Nói như vậy, ta cũng không xen vào. Dù sao ta cũng không phải cha ruột của nàng.” Ngải Luân ung dung nói.
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Nhiều lời cả nửa ngày, ông còn chưa nói nữ nhân này tên gì.”
“Ta chỉ biết tên của nàng là Rebecca.” Ngải Luân suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu ta đoán không sai, bây giờ con bé cũng là một quản lý sát thủ. Gần đây trên đảo Thái Bình Dương muốn tổ chức một giải thi đấu giới sát thủ, có thể con bé sẽ đến đó.”
Hạ Thiên tuyệt không kinh ngạc. Nếu là tin tức trong giới sát thủ, Ngải Luân không có lý do gì không biết.
Hắn cười hỏi: “Nhị sư phụ, ông không có ý định đi xem một chút sao?”
“Ta đã không làm Sát Thần nhiều năm rồi.” Ngải Luân lắc đầu: “Ta không tranh đoạt danh tiếng với những người trẻ tuổi. Hơn nữa, nếu ngươi muốn đến đó, người khác còn có phần sao? Đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Hạ Thiên cười nói: “Nhị sư phụ, ông cũng hiểu chuyện lắm đấy.”
“Nói đến nước này rồi, rốt cuộc ngươi có giúp chuyện này hay không?” Ngải Luân nhìn Hạ Thiên, hỏi một lần nữa.
“Nhị sư phụ, ta phát hiện ông hơi bị ăn cây táo rào cây sung đấy.” Hạ Thiên nói: “Ám Ảnh Đoàn đang gặp nguy cơ, ông chẳng những không quan tâm, lại quan tâm con gái của một người ngoài. Đúng là!”
Ngải Luân mắng to: “Nói nhảm, Ám Ảnh Đoàn có ngươi, còn có nguy cơ gì nữa. Nói thẳng đi, ngươi có đồng ý hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận