Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3496: Ba giờ là giờ tốt để uống trà

“Ha ha, tiểu hỏa tử này nói chuyện rất có tinh thần.” Nhiếp lão thái thái cười khẽ, dường như không thèm để ý, quay lại dặn dò lão quản gia: “Khách đến, tại sao ngươi không mời vào nhà ngồi? Mau đi pha trà đi.”
Lão quản gia gật đầu, hơi khom người một chút rồi vội vàng đi pha trà.
“Tỷ, chúng ta có vào hay không?” Ninh Thụy Thần cảm thấy hơi sợ: “Lão thái bà này nhìn qua có chút âm trầm, lại còn biết phun hạt táo. Nếu chẳng may bà ta đánh lén chúng ta thì phải làm sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Lão thái thái đó xác thực không tầm thường. Nếu bà ta muốn đánh lén, chúng ta đã chết rồi.”
Ninh Thụy Thần chợt nhớ đến một việc: “Không phải chúng ta đến cứu em gái Tiểu Lý sao? Bây giờ đã tìm được người, chúng ta có nên rút lui hay không?”
“Cứu? Vô dụng thôi.” Ninh Nhụy Nhụy nói một cách ý vị sâu xa.
Ninh Thụy Thần khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Cha mẹ ngươi bảo vệ ngươi quá tốt, chuyện gì cũng chẳng để ngươi trải qua. Cho nên, ngươi đối với cách nhìn người nhất khiếu bất thông.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, cảm thấy lo lắng cho tương lai của đứa em họ này. Mặc dù khả năng cơm áo không lo nhưng tâm trí vẫn là một đứa bé.
“Các ngươi không nói với ta, làm sao ta có thể biết được?” Ninh Thụy Thần có chút oán khí: “Ở tinh đảo, cha mẹ ta chẳng nói với ta cái gì cả. Đến đây, ngươi cũng không nói với ta.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Mấy thứ này nói ra cũng vô dụng thôi. Ngươi hãy tự mình chậm rãi trải nghiệm, chậm rãi trải qua.”
“Được thôi.” Ninh Thụy Thần cũng không tiếp tục hỏi nữa: “Vậy bây giờ chúng ta vào sao?”
Nhiếp mụ mụ kéo cánh tay Nhiếp Tiểu Táo, nói với Ninh Nhụy Nhụy và Ninh Thụy Thần: “Làm phiền hai người. Tiếp theo, chúng ta cần kéo dài thời gian, chờ Tiểu Lý và Hạ tiên sinh đến.”
“Dì, dì yên tâm đi, ta nhất định có thể bảo vệ mọi người an toàn.” Ninh Nhụy Nhụy nói.
Bốn người bước vào trong biệt thự, Nhiếp lão thái thái, còn có nữ nhân đội mũ dạ đã chờ sẵn trong phòng khách.
“Hừ, các ngươi không chạy, lại còn dám tiến vào, lá gan không nhỏ nhỉ.” Lúc này, nữ nhân đội mũ dạ đã thay một bộ quần áo khác, nhưng mũ thì không đổi: “Đừng tưởng rằng sự việc vừa rồi cứ tính như vậy. Ta không phải là người tốt tính đâu.”
“Nhiếp Nhiếp, đừng bất lịch sự như vậy.” Nhiếp lão thái thái trừng nữ nhân đội mũ dạ, nhẹ giọng quát lớn.
Nữ nhân đội mũ dạ có chút không phục nhưng không dám nghịch lại lời của lão thái thái, đành phải hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào.
“Bà bà, lần này ta muốn nói rõ một số chuyện.” Nhiếp mụ mụ nắm tay Nhiếp Tiểu Tảo ngồi bên phải lão thái thái, nhẹ giọng nói: “Chuyện trước kia, ta và Tiểu Lý không muốn truy cứu, nhưng về sau ta hy vọng…”
“A!” Nhiếp lão thái thái cười ha hả, đưa tay cắt ngang lời Nhiếp mụ mụ: “Trước chúng ta uống trà đã. Ba giờ chính là thời điểm tốt để uống trà, đừng lãng phí.”
Dũng khí Nhiếp mụ mụ khó lắm mới có được trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
Ninh Thụy Thần bỗng nhiên lên tiếng: “Lão thái thái, ngươi là người Thiên Nam sao?”
“Ồ, chẳng lẽ tiểu tử ngươi cũng giống như vậy?” Ánh mắt Nhiếp lão thái thái sáng lên, mỉm cười nhìn Ninh Thụy Thần.
“Cũng không phải, quê ta ở Quế thành.” Ninh Thụy Thần lắc đầu: “Tuy nhiên, ta có mấy người bạn ở Thiên Nam. Hơn nữa, giọng nói của người Thiên Nam cũng không khác gì Quế thành, cho nên nghe rất thân thiết.”
Gương mặt đang kéo căng của Nhiếp lão thái thái chợt thư giãn xuống, ánh mắt nhìn Ninh Thụy Thần mềm mại hơn không ít: “Nào, mọi người uống đi. Đây chính là trà chiều Thiên Nam chính tông, còn có bánh trà, mọi người ăn thử một miếng.”
“Được rồi, cảm ơn.” Ninh Thụy Thần lễ phép nói.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không biết Ninh Thụy Thần muốn làm gì, nhưng bầu không khí thật sự đã hòa hoãn xuống, khiến nàng thở phào một hơi. Thần kinh cứ căng thẳng mãi cũng rất mệt.
“Tiểu hỏa tử, ngươi xưng hô như thế nào?” Nhiếp lão thái thái nhấp một ngụm trà, cười hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Làm gì? Có bạn gái chưa? Ngươi thấy con gái út của ta như thế nào?”
Nữ nhân đội mũ dạ đang ăn bánh uống trà, nghe xong, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”
“Ngồi xuống, không chút phong thái gì cả, khó trách đã ba mươi mà còn chưa được gả đi.” Nhiếp lão thái thái quát nàng ta một câu.
Ninh Thụy Thần cười nói: “Hồi lão thái thái, ta tên Ninh Thụy Thần, vừa tròn hai mươi, là vận động viên.”
Hắn ta nhìn nữ nhân đội mũ dạ: “Ta cũng không biết con gái của bà tên gì, cho nên không tiện đánh giá.”
“Hai mươi tuổi, còn trẻ quá.” Nhiếp lão thái thái có chút tiếc nuối: “Con gái của ta tên Nhiếp Ngọc Dung, năm nay ba…”
“Mẹ, mẹ làm gì thế?” Nhiếp Ngọc Dung gấp lên, đứng phắt dậy: “Bây giờ tình huống như thế nào, mẹ còn có tâm trạng làm mối cho con? Hắn ta là bạn của Nhiếp Tiểu Lý, con và hắn ta… yêu đương sao? Hắn ta xứng sao?”
Nhiếp lão thái thái lấy lại tinh thần, tiếp tục uống trà, không nói gì thêm.
Ninh Nhụy Nhụy có chút kinh ngạc. Đứa em họ chuyên đốt nhà người khác của nàng lại không tức giận, chỉ thản nhiên uống trà.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện đi.” Qua một hai phút, Nhiếp lão thái thái một lần nữa khôi phục lại sự lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Không có việc gì mà không thể nói. Tuy nói gia chủ không có ở đây, nhưng chuyện của Nhiếp gia ta cũng có thể làm chủ một nửa. Ngươi muốn gì thì cứ nói ra.”
Nhiếp mụ mụ nghe lão thái thái nói xong, tâm lạnh một nửa.
“Nói đi, tại sao lại không nói.” Nhiếp Ngọc Dung khinh thường nhìn Nhiếp mụ mụ: “Nữ tiện nhân ngươi không phải luôn muốn ly hôn với anh trai ta sao? Sau đó thừa cơ lấy tiền của nhà này, còn có cái gì không thể nói chứ? Tham tài chẳng qua chỉ là chuyện thường tình mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận