Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2016. Ninh Nhuỵ Nhuỵ gặp nguy cơ

Y Tiểu Âm bắt đầu phối hợp làm việc với Hạ Thiên, có chút tư liệu tiếng Anh, thậm chí là tư liệu tiếng Tây Ban Nha nàng cũng có thể đọc được, chỉ có một số ít bộ phận đồ vật với ngôn ngữ hiếm thấy nàng mới không nhận ra, mà sau khi nhận ra rồi thì nàng cũng có thể tự xét duyệt. Nếu gặp phải chỗ không rõ thì có thể thuận tiện hỏi Hạ Thiên, phối hợp như vậy khiến cho tốc độ trở nên chậm một chút, nhưng cũng đồng thời để cho hai người bắt đầu tạo dựng một ít sự ăn ý chân chính.
Khi hai người họ ở cao ốc Thần Y miệt mài làm việc, ở trên một hòn đảo vô danh xa xôi, Ninh Nhụy Nhụy vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Đương nhiên, thân là một người tu tiên, thật ra Ninh Nhụy Nhụy cũng không cần ngủ, bây giờ nàng đang ngồi thiền tu luyện, đối với người tu tiên tới nói, ngồi thiền còn tốt hơn ngủ nhiều.
Đột nhiên, Ninh Nhụy Nhụy mở to hai mắt, bởi vì nàng nghe được tiếng bước chân đi về phía bên này. Có một người đang đi tới lều vải của nàng, mà người đó rõ ràng là cố ý bước đi rất nhẹ, hiển nhiên là người tới không có ý tốt, nếu không thì hắn cũng không cần phải lén lén lút lút như vậy.
Rất nhanh người nọ đã đi đến bên cạnh lều vải, sau đó hắn cắt một lỗ nhỏ trên lều rồi thổi một ít khí thể vào bên trong, xong xuôi thì lẳng lặng chờ đợi ở bên ngoài. Đại khái đợi chừng một phút, cảm thấy thời gian cũng đủ rồi, người nọ đi đến cửa lều rồi kéo ra.
"Mỹ nữ, ta tới đây." Người đó có chút hưng phấn, ngôn ngữ hắn nói cũng không phải là tiếng Trung, nhưng Ninh Nhụy Nhụy vẫn có thể nghe hiểu, đương nhiên, nàng cũng đồng dạng không để cho tên này đi vào, một cước đá bay tên kia ra ngoài.
"A......" Một tiếng rên vang lên, tiếp theo bùm một tiếng, lại ngay sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết có chút thê lương.
Trên đảo bắt đầu có động tĩnh, ánh đèn pin chiếu về hướng bên này, tiếng bước chân cũng trở nên có chút lộn xộn, không bao lâu thì tất cả mọi người đều xuất hiện. Elly, một cặp nam nữ tóc vàng Lisa với Terry, và A Mộc, ừ, Thụy Bản thì đang nằm đo ván dưới đất, còn đang ở nơi đó kêu gào thảm thiết, bởi vì vừa rồi tên lén lút mò tới lều vải của Ninh Nhụy Nhụy, ý định mưu đồ bất chính với nàng chính là tên lưu manh Thụy Bản đó.
Ừm, thật ra thì hắn có chút thảm, vốn dĩ Ninh Nhụy Nhụy chỉ đá hắn bay ra bên ngoài mà thôi, cũng không làm gì hắn, nhưng khi hắn bay ra ngoài thì lại xui xẻo va vào một tảng đá nhọn, mà khí lực một cước của nàng vẫn khá lớn, cho nên tảng đá kia giống như là đao nhọn đâm vào trong cơ thể của tên kia.
"Ninh tiểu thư, có chuyện gì vậy ?" Elly có chút nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, chỉ là vị Thụy Bản tiên sinh ấy có chút không biết tự lượng sức mình, muốn dùng thuốc mê đối phó ta, sau đó hắn tương đối gặp xui xẻo mà thôi." Ninh Nhụy Nhụy nói với giọng điệu bình tĩnh, "Elly, ngươi không cần lo lắng, ngày mai ta có thể đi xuống đáy biển một mình."
Nàng dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Ta cảm thấy đi một người càng an toàn hơn, về phần vị Thụy Bản tiên sinh ấy, ta nghĩ các ngươi nên đưa hắn đi thì tốt hơn."
"Tốt, Ninh tiểu thư." Elly gật đầu đáp lại, sau đó nàng quay sang nói với cặp nam nữ tóc vàng kia một câu, hai người đó nhanh chóng lôi Thụy Bản ra khỏi tảng đá nhọn, không để ý đối phương kêu la thảm thiết, hai người nâng hắn lên đi sang một hướng khác, cuối cùng ném hắn lên trên chiếc thuyền máy kia.
Ca nô nhanh chóng được khởi động, lái vào trong biển rộng mênh mông, mà đám người đều trở lại lều của mình.
Ninh Nhụy Nhụy tiếp tục ngồi xuống, tiếp tục thiền trong lều vải, nhưng khoảng mười lăm phút sau thì nàng lại nghe được tiếng động cơ của ca nô trở về, mà nàng có thể xác định, Elly không có đưa Thụy Bản đi bệnh viện hoặc đưa lên trên bờ, hơn phân nửa là đã ném hắn ta vào trong biển rộng.
Đương nhiên, Ninh Nhụy Nhụy cũng không hề quan tâm chuyện ấy, đối với nàng mà nói, loại người như Thụy Bản có chết hay sống thì nàng cũng sẽ không thèm để ý.
Nhưng đúng vào lúc ấy, Ninh Nhụy Nhụy lại cảm giác được có chút không thích hợp, nàng lại mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh, thế nhưng âm thanh đó lại không giống như âm thanh của ca nô, cũng không giống như âm thanh của máy bay, mà giống như......
Nàng đột nhiên cảm thấy một cỗ uy hiếp to lớn đánh tới, nàng lập tức nhảy dựng lên rồi xông ra lều vải, lại sau đó, nàng nhìn thấy trên mặt biển có một con thuyền đang nhanh chóng đi về phía bên này, nhưng đó cũng không phải là ca nô, mà là một chiếc thuyền gỗ.
Một chiếc thuyền gỗ không có bất kỳ vật gì để điều khiển đang vượt gió rẽ sóng lái tới đây, mà âm thanh vừa rồi nàng nghe được chẳng qua là âm thanh của thuyền gỗ rẽ sóng.
Có vài người đứng trên thuyền gỗ, người đứng đầu mặc một bộ trường bào, bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mà phía sau người ấy còn có hai người, mà hai người kia đều cầm súng, tổ hợp này lộ ra sự quỷ dị không nhỏ!
Bởi vì Ninh Nhụy Nhụy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nam nhân mặc trường bào kia là người tu tiên!
Một người tu tiên mang theo hai nam nhân cầm súng chuẩn bị bước lên hòn đảo này, đến cùng những người ấy muốn làm cái gì?
Ninh Nhụy Nhụy hít một hơi thật sâu, nàng đã bắt đầu ý thức được, kế tiếp rất có thể sẽ xảy ra một trận chiến, mà lần này Hạ Thiên lại không ở bên cạnh, nàng có thể đơn độc ứng phó người tu tiên sao?
Giờ phút này, ở thành phố Giang Hải xa xôi.
Hạ Thiên vẫn còn đang vội vàng làm việc, mà lúc này Y Tiểu Âm lại nhận được một cuộc điện thoại, đương nhiên, người gọi vẫn là A Cửu.
"Này, A Cửu đã đến rồi, ngươi cứ ở đây tiếp tục làm việc đi, ta đi tâm sự với nàng ấy một chút." Y Tiểu Âm nói với Hạ Thiên.
"Vợ Y Y, nàng đi đi, nếu như A Cửu không nghe lời, ta có thể đánh nàng ấy một trận giúp nàng nha." Hạ Thiên thuận miệng nói.
Y Tiểu Âm không thèm để ý Hạ Thiên, đẩy cửa đi ra ngoài, tiếp đó nàng ngồi thang máy đi ra cao ốc Thần Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận