Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2888: Nói giết ngươi thì giết ngươi

“Mặc dù bọn họ chết cũng chẳng liên quan đến ta.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên sau lưng lão giả kim bào: “Nhưng ta chính là người giết cái tên ngu ngốc Hoàng Thiết Thiền. Ngươi muốn báo thù, cứ trực tiếp tìm ta, không cần thiết phải gây họa cho bọn họ.”
“Sao?”
Lão giả kim bào giật mình, quay phắt người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên đang mỉm cười, ánh mắt khinh thường nhìn ông ta, nhưng không thấy thiếu nữ mặc áo trắng đâu.
“Ngươi không chết?” Lão giả kim bào ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là Hạ Thiên.” Hạ Thiên tự giới thiệu: “Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Lão giả kim bào mở to mắt, dường như không thể tin nổi: “Cái gì? Ngươi chính là Hạ Thiên.”
“Đúng, ta chính là Hạ Thiên.” Hạ Thiên uể oải đáp lại: “Thế nào, ngươi biết ta?”
“Biết?” Lão giả kim bào nghiến răng, ánh mắt tràn đầy hận ý: “Sao chỉ có thể là biết? Lão phu hận không thể lột da của ngươi, ăn thịt của ngươi, gặm xương của ngươi, để ngươi thân tử hồn tiêu, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Bạch Tiêm Tiêm xuất hiện bên cạnh Hạ Thiên, nhỏ giọng nói: “Thiên ca ca, ngươi và ông ta có thâm cừu đại hận gì à?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta hoàn toàn không biết lão ngu ngốc này.”
“Ngươi không biết ta, nhưng con trai của ta, ngươi chắc chắn sẽ biết.” Lão giả kim bào quát một tiếng lớn, chỉ vào Hạ Thiên: “Con trai của ta tên Lương Bắc Thần, cách đây không lâu phụng mệnh đến Sương Nguyệt đảo làm việc, kết quả chết ở đó, hung thủ chính là một người tên Hạ Thiên, có phải là ngươi hay không?”
Hạ Thiên mơ hồ hỏi: “Lương Bắc Thần? Là tên ngu ngốc nào thế? Ta đã gặp qua rồi sao?”
“Chính là hai tu tiên giả tự xưng đến từ Vạn Lung động thiên đấy.” Tiêu Diễm Diễm ở bên cạnh nhắc nhở: “Trong đó có một người tên Lương Bắc Thần, một người tên Diệp Tuyệt Trần.”
“Ồ, có chút ấn tượng.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái tên họ Lương ngớ ngẩn lại đánh chủ ý vào Cửu nha đầu, ta liền phế hắn ta, ném xuống biển. Khi đó, hắn ta còn chưa chết, chỉ cần vị sư huynh kia đến cứu kịp thời, nhặt về làm phế vật vẫn có thể nuôi sống mà.”
‘Thế nào, dám làm mà không dám nhận?” Lão giả kim bào căm hận quát mắng.
“Không có gì là không dám nhận cả.” Hạ Thiên nhún vai: “Dù sao, mấy tên ngu ngốc bị ta giết cũng nhiều lắm. Có thêm một người cũng chẳng có gì lớn.”
“Nếu ngươi đã thừa nhận, vậy ngươi đi chết đi. Thanh hoàng hiện hình, nuốt hắn cho lão phu.” Lão giả kim bào đã giận đến không còn giận được nữa, trúc trượng ném một cái vào hư không, trúc trượng trong nháy mắt hóa thành một con thanh mãng to bằng người trưởng thành.
Hai mắt thanh mãng tràn ngập lãnh quang, thân hình duỗi ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, mở cái miệng máu cắn về phía hắn.
Hạ Thiên khinh thường lắc đầu, đưa tay tóm lấy lưỡi mãng xà, giật mấy lần, bất mãn nói: “Chỉ là một con giun, lại còn dám gọi là thanh hoàng?”
Hạ Thiên thả lỏng lưỡi thanh hoàng ra, thầm nghĩ: “Nếu Mộng Mộng ở đây, đoán chừng nàng ấy sẽ rất thích. Nếu không, ta bắt lại để nuôi, chờ ngày nào mang đến cho Mộng Mộng?”
Con thanh mãng đau đến toàn thân run lên, ngửa đầu rống to, liên tiếp lui về phía sau.
“Thanh hoàng, ngươi làm gì vậy? Ta bảo ngươi ăn tên tiểu tử kia mà.” Lão giả kim bào giận dữ, lóe lên một cái rồi biến mất: “Ngươi dám không nghe mệnh lệnh của ta.”
Nghe được lão giả kim bào gầm thét, ánh mắt thanh mãng lộ ra vẻ e ngại, không thể không vọt đến chỗ Hạ Thiên.
“Muốn chơi đúng không, vậy ta sẽ bồi ngươi chơi.” Hạ Thiên nổi hứng, mang theo cự mãng màu xanh tung bay giữa không trung.
Con thanh mãng hiển nhiên là đế hoàng trong các loại mãng, từ lúc nào chịu nhục như thế, liền há miệng cắn vào đầu Hạ Thiên, dường như chỉ cần dùng lực là có thể tách rời đầu thân Hạ Thiên ra.
“Đúng, chính là như vậy.” Lão giả kim bào vui mừng: “Ngươi mau cắn chết tên tiểu tử này cho ta, ta muốn mang đầu của hắn về Vạn Lung động thiên, tế tôn con trai ta trên trời có linh thiêng.”
“Haiz, tuyệt không ngoan chút nào. Mộng Mộng sẽ không thích đâu.” Hạ Thiên từ bụng rắn nói vọng ra ngoài: “Đã như vậy, vậy ngươi đi chết đi.”
Nói xong, Hạ Thiên đưa tay nắm lấy hai cái hàm trên dưới thanh mãng, bỗng nhiên dùng lực, xé con cự mãng thành hai nửa, tiện tay ném vào trong một sơn cốc.
“Cái này…” Tần Bảo Ngọc nhìn thấy, không khỏi há to miệng. Lúc này, hắn ta mới biết được thực lực Hạ Thiên kinh khủng đến như vậy. Con thanh mãng chính là linh thú, có thể tu luyện đến thân hình như vậy, ít nhất cũng phải tương đương với Kim Đàn kỳ, nhưng lại không chống đỡ nổi Hạ Thiên, bị xé thành hai nửa.
Trương Chí Thanh cũng phát hiện được sự chênh lệch giữa mình và Hạ Thiên. Cái gọi là thiên tài Tiểu Tiên Giới như hắn ta đúng là chuyện buồn cười.
“Thanh hoàng.” Lão giả kim bào nhìn thấy cự mãng màu xanh bị xé thành hai nửa, mắt mở to như muốn rớt ra, lập tức chỉ tay vào Hạ Thiên: “Đây chính là thần thú trấn sơn Vạn Lung động thiên ta, ngươi dám giết nó.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Giết thì giết, ngươi làm gì được ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi chạy thoát được?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi còn dám ra tay với lão phu?” Lão giả kim bào cảm nhận được một sự nhục nhã trước nay chưa từng có: “Lão phu là trưởng lão Vạn Lung động thiên, sứ giả Thiên Môn Tiểu Tiên Giới. Ngươi dám động vào một sợi lông của lão phu, Chấp pháp thiên vương tiên giới sẽ diệt cửu tộc ngươi.”
“Ta đã nói giết ngươi thì sẽ giết ngươi, cái gì Thiên vương, Địa vương, chẳng có tác dụng gì đâu.” Thân hình Hạ Thiên khẽ động, quỷ mị xuất hiện trước người lão giả kim bào, nhắm ngay ngực lão giả kim bào đánh ra một quyền chẳng có gì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận