Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4314: Có phải đối thủ hay không, đánh qua mới biết được

“Đại La Phật Chưởng.”
Lão giả áo tơi đương nhiên sẽ không dễ dàng để người khác mang Hạ Thiên đi ngay trước mặt ông ta như vậy. Ông ta lập tức vứt cần câu trong tay, song chưởng trùng điệp như ảnh chụp về phía giữa không trung.
Bành.
Thứ bị phá hủy đầu tiên chính là con thủy long đã bị Hạ Thiên hấp thu gần một nửa, một lần nữa bị chấn vỡ thành nước sông.
Cánh tay bắt lấy Hạ Thiên trong nháy mắt bị đứt gãy, biến thành một tượng đá rơi vào trong sông.
Nhưng cái lỗ tròn vẫn còn.
Cho nên Hạ Thiên vẫn còn trôi nổi giữa không trung.
Tuy nhiên, tình huống của hắn cũng không tốt, tiếp nhận quá nhiều nước sông nên cơ thể hơi có chút khó chịu.
Nước sông đó cũng không phải là nước mà là kiếp lực nhưng loại kiếp lực này đã bị ô nhiễm qua.
Đừng nói là Hạ Thiên, ngay cả lão giả áo tơi đã tấn giai thành Đại chí tôn cũng không cách nào tiếp nhận. Bằng không, ông ta cũng không rót hết toàn bộ nước sông vào người Hạ Thiên.
Thiên hà dường như vô tận. Kiếp lực tích lũy bên trong sông nhiều như cát sa mạc.
Trải qua hơn hai vạn năm tịnh hóa, nó vẫn chỉ chiết xuất được một phần rất nhỏ.
Lão giả áo tơi thật sự đã không đợi được nữa. Ông ta đã sớm biết đến sự tồn tại của Hạ Thiên, biết hắn có Băng Hỏa Linh Thể, cũng biết được hắn học Nghịch Thiên Bát Châm, chỉ là ông ta cố gắng không can thiệp vào sự trưởng thành của hắn.
Đợi đến khi cảnh giới của Hạ Thiên đạt đến Độ Kiếp Kỳ, hơn nữa còn đến liên minh tu tiên, ông ta tất nhiên không thể đợi thêm được nữa.
Ngay từ đầu, ông ta muốn mời chào Hạ Thiên, cho hắn chút chỗ tốt, sau đó dùng Hạ Thiên thay ông ta tịnh hóa kiếp lực.
Đáng tiếc, Hạ Thiên không chịu nghe lời, vậy thì không còn cách nào khác.
Lão giả áo tơi rất cần thể chất đặc biệt của Hạ Thiên, phối hợp với nguyên lý vận hành của Nghịch Thiên Bát Châm, quả thật là thần khí thuận tiện nhất để chiết xuất kiếp lực.
Về phần mạng của hắn, lão giả áo tơi tất nhiên không quan tâm.
“Vấn Thiên, ngươi đã đến thì mau hiện thân đi, trốn trốn tránh tránh cũng không phải phong cách của ngươi.”
Lão giả áo tơi đánh ra một chưởng, sau đó không ra tay nữa, chỉ lạnh giọng cười nói.
Quả nhiên.
Một đạo nhân áo lam từ trong lỗ tròn nhảy ra ngoài.
Đi theo đằng sau còn có hai người, chính là Phù Diêu Tiên Tử và Chu Cửu Thần.
“Chồng, chàng không sao chứ?”
Phù Diêu Tiên Tử nhìn thấy Hạ Thiên giữa không trung, lập tức tiến lên ôm lấy hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Không sao.” Lông mày Hạ Thiên hơi cau lại, nhưng vẫn lắc đầu: “Vợ Phù Diêu, tại sao nàng lại tìm được nơi này? Hơn nữa còn mang theo cái lão mũi trâu kia nữa.”
Phù Diêu Tiên Tử vội giải thích: “Chu công tử mang ta đi, nửa đường gặp được Vấn Thiên Chí Tôn. Hắn trực tiếp đưa chúng ta đến đây.”
“Ha ha, Hạ Thiên, ta không phải đã biểu diễn chưởng pháp của ông ta cho ngươi xem rồi sao? Chẳng lẽ ngươi lại không nhớ kỹ?” Vấn Thiên Đạo Nhân nhìn Hạ Thiên, mỉm cười trêu chọc: “Ngươi lại còn dễ dàng trúng chiêu của ông ta như vậy.”
Hạ Thiên nói: “Chưởng pháp của ông ta hoàn toàn vô dụng.” “Không dụng chưởng pháp?” Gương mặt Vấn Thiên Đạo Nhân hiện lên sự nghi ngờ, lập tức cười ha hả nhìn lão nhân áo tơi: “Hạ Vô Kỵ, ngươi đúng là biết khi dễ người khác. Đối phó với một người tu luyện chưa đến trăm năm, ngươi lại dùng tuyệt kỹ giữ nhà Câu Thiên Kỳ Thủ của ngươi.”
“Ông ta dùng cái gì gọi là thủy thần thông.” Hạ Thiên đính chính: “Thủy thần thông gì đó chỉ là ông ta tạo ra để gạt người.” Vấn Thiên Đạo Nhân lắc đầu cười nhạo: “Chính là Câu Thiên Kỳ Thủ đấy. Ông ta trời sinh Thiên Thủy Linh Thể, cho nên ông ta đã sử dụng khả năng ngự thủy của mình để độc bộ liên minh tu tiên.”
Sắc mặt lão giả áo tơi lạnh lại, tức giận nói: “Vấn Thiên, ngươi dẫn người tự tiện xông vào Phong giới của ta, có phải ngươi không để Đại chí tôn này vào mắt?”
“Đại chí tôn ngươi còn chưa được sáu vị Chí tôn nhất trí xác nhận. Cho nên, trước mắt nó vẫn chỉ là hư danh mà thôi.”
Vấn Thiên Đạo Nhân khoát tay, giọng điệu mỉa mai: “Huống chi, ta cũng không xâm nhập, chỉ là có người cáo trạng với ta, nói ngươi vô cớ bắt giữ đồng đạo, ý đồ bất chính, ta đương nhiên phải đến xem qua rồi.”
Lão giả áo tơi nói: “Vấn Thiên, ngươi đừng cố làm ra vẻ ở chỗ của ta. Ngươi chẳng qua cũng chỉ coi trọng thể chất đặc biệt và Nghịch Thiên Bát Châm của hắn mà thôi.”
“Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ.” Vấn Thiên Đạo Nhân thản nhiên đáp: “Hạ Thiên là bạn vong niên của ta, ngươi tốt nhất đừng nên làm loạn.”
“Ngươi chống đỡ được ta sao?” Lão giả áo tơi khinh thường, hừ một tiếng.
Chỉ thấy trên thiên hà lại tiếp tục lấp lóe sóng nước vạn trượng, sát khí lẫm liệt. Toàn bộ thế giới trong nháy mắt ráng hồng dày đặc, lôi ý ẩn mình trong mây.
“Không cần hắn chống đỡ.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Vừa rồi ngươi khiến ta rất khó chịu. Ta nhất định phải đánh nổ cái đầu chó của ngươi.”
Vấn Thiên Đạo Nhân quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngay cả ta còn chưa phải là đối thủ của ông ta, ngươi không nên vọng động.”
“Có phải đối thủ hay không, đánh qua mới biết được.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Hơn nữa, cho dù không phải là đối thủ, ta cũng có cách xử lý ông ta.”
Chu Cửu Thần giật mình, thấp giọng nói: “Ngươi nên nghe lời Vấn Thiên Chí Tôn đi, không nên vọng động. Cần chi phải chịu chết chứ?”
Nói xong, hắn quay sang nói với Phù Diêu Tiên Tử: “Tần tiên tử, ngươi cũng nên khuyên hắn một câu đi.”
Phù Diêu Tiên Tử cũng không có ý định khuyên can Hạ Thiên: “Chồng, ông ta chính là người đã biếm ta đến tiên khí chi địa năm đó đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận