Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2646: Niệm Tâm về nhà

“Được rồi, đừng làm rộn nữa, chúng ta còn có việc phải làm.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt với Hạ Thiên và Thạch Thuần, một tay nắm một người, quay sang nói với tiểu đạo cô: “Niệm Tâm, ngươi dẫn đường đi.”
Mọi người tiếp tục tiến lên phía trước. Khi đến giữa sườn núi, tất cả rẽ vào một con đường lầy lội, băng qua một con dốc đầy cỏ, tiến vào một rừng cây, cuối cùng tiểu đạo cô Niệm Tâm dừng lại trước một tấm bia đá.
“Đến rồi.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm nói với ba người Hạ Thiên.
Thạch Thuần nhìn thoáng qua tấm bia đá, trên đó viết: “Người ngoài dừng bước.” Nàng đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy một mảnh cỏ hoang, không khỏi hỏi: “Ta không thấy ngôi mộ nào cả.”
“Ở bên dưới.” Ninh Nhụy Nhụy cảm giác một chút, mũi chân nhẹ dẫm lên mặt đất.
Nghe xong, Thạch Thuần cũng thả lục thức của mình ra, quả nhiên cảm nhận được có người đang di chuyển khoảng một trăm hai mét dưới lòng đất.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm lục lọi trong bãi cỏ một hồi, sau đó ấn vào một cơ quan, một mảng cỏ từ từ chìm xuống lộ ra một cái cầu thang.
“Cha mẹ ta, còn có một số cô dì chú bác đều đang ở dưới. Mọi người đi theo ta.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm vẫy tay với ba người Hạ Thiên, sau đó dẫn đầu đi xuống dưới: “Bên trong hơi tối, không cẩn thận sẽ bị vấp đấy.”
“Niệm Tâm, ngươi không cần lo lắng.” Thạch Thuần cười hì hì: “Ba người chúng ta cũng không phải người bình thường. Cho dù bên trong có tối đen, chúng ta cũng có thể nhìn thấy.”
Nàng nói không sai. Đối với tu tiên giả mà nói, nhìn thấy vật trong bóng đêm cũng là chuyện bình thường.
Một số người đi xuống dọc theo cầu thang cong cong gãy gãy. Ngoại trừ bóng tối còn có mục nát và u ám, không phải nơi thích hợp cho người ở. Điều này cũng có thể xác nhận, những ẩn sĩ kia quả thật đã bị cha con Mạc thị hại rất thê thảm. Ba mươi năm chỉ có thể sinh sống ở đây, bọn họ đáng thương thật.
Không biết đi được bao lâu, đằng trước bỗng nhiên có ánh sáng, nhưng không phải ánh lửa hay ánh đèn, mà là ánh sáng tự nhiên.
“Nơi này không phải dưới mặt đất sao, tại sao lại có ánh nắng?” Thạch Thuần hơi hiếu kỳ, trực tiếp hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc. Nàng đã sớm trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái bên trong bí cảnh dưới đáy biển, cho nên nàng không có gì phải ngạc nhiên với điều này.
“Thuần nha đầu, chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu.” Hạ Thiên liếc nhìn Thạch Thuần, thuận miệng giải thích: “Phương pháp dẫn ánh nắng xuống lòng đất không có một ngàn cũng có tám trăm. Nơi này sử dụng một phương pháp không có hàm lượng kỹ thuật gì cả.”
“Loại nào thế?” Thạch Thuần hỏi tiếp.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Phía trước là vách núi.”
Quả nhiên, khi đám người Hạ Thiên đến gần, bọn họ nhìn thấy nguồn sáng đích thật từ vách đá chiếu xuống. Mặc dù vách đá bị dây leo bao phủ chằng chịt, nhưng vẫn có tia sáng chiếu xuống.
Dưới vách núi, có hàng chục ngôi nhà được xây dựng rải rác, đơn sơ nhưng không dột nát, hệt như một thôn trang nhỏ, hẳn là nơi ở của các ẩn sĩ.
“Cha mẹ, con về rồi đây.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm vui vẻ chạy đến, còn chưa đến gần thôn đã kêu lên.
Người trong thôn nghe được tiếng, vội từ trong nhà bước ra, trong đó có một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc vải thô ôm chầm tiểu đạo cô Niệm Tâm vào lòng.
“Niệm Tâm, sao con lại về đây? Sư phụ con sẽ không trách cứ con chứ?” Người phụ nữ ôm tiểu đạo cô Niệm Tâm lo lắng hỏi: “Không phải con lén lút chạy về đây đấy chứ?”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải rồi, là sư tổ gia gia bảo con đến.”
“Sao? Chứng bệnh điên của sư phụ lão nhân gia đã khỏi rồi sao?” Người phụ nữ kinh ngạc: “Ông ấy nhận ra con? Vậy sư phụ của con…”
Những người còn lại trong thôn cũng bước đến. Một người đàn ông tóc hoa râm cười nói: “Niệm Tâm, là sư phụ con bảo con đưa thuốc đến cho chúng ta sao?”
Người phụ nữ mặc vải thô khó hiểu: “Không đúng. Thường ngày, Niệm Tâm hay đưa thuốc đến vào giữa tháng, cách bây giờ còn bảy tám ngày nữa lận mà.”
“Mẹ, về sau không cần đưa nữa.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm vui vẻ nói: “Sư phụ xấu xa đã chết, về sau, mẹ và cha, còn có các cô dì chú bác đều có thể ra ngoài sinh sống, không cần sống ở đây nữa.”
“Niệm Tâm, lời này của con là có ý gì?” Ông cụ cao lớn biến sắc, tiến lên nắm lấy cánh tay Niệm Tâm, trong lúc kích động lực tay hơi mạnh: “Mạc Thủ Huyền đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm đau đớn kêu lên: “Cao gia gia, người nắm tay con đau quá.”
“Ngươi mau nói đi, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Ông cụ cao lớn dường như không nghe thấy Niệm Tâm than, vẫn quát hỏi như cũ.
Bốp!
Thạch Thuần không vừa mắt, tiến lên gạt tay ông cụ cao lớn ra, bất mãn nói: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không? Niệm Tâm kêu đau, ngươi còn dùng sức mạnh đến như thế, ngươi muốn bẻ gãy tay con bé hay sao?”
Lúc này, ông cụ cao lớn mới chú ý ba người Hạ Thiên, trợn mắt lên: “Các ngươi là ai? Niệm Tâm, ngươi dẫn người ngoài đến đây, chẳng lẽ ngươi đã quên quy củ trong thôn rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận