Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3272: Vấn đề có thể giải quyết thì không còn là vấn đề

“Hai người kia đâu?”
Hạ Thiên nhìn tròng mắt loạn chuyển của Liễu Hàm, thản nhiên hỏi.
“Ta làm sao biết?” Liễu Hàm nghe Hạ Thiên tra hỏi, lập tức oán trách: “Hai người bọn họ chỉ coi ta như công cụ. Sau khi công ty thành lập xong thì mặc kệ, vung tay chưởng quỹ, để một mình ta bận trước bận sau, lên kịch bản, quay phim…”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi có vẻ vẫn còn rất ủy khuất.”
“A, ta không có.” Liễu Hàm cảm thấy không đúng, lập tức thay đổi thái độ: “Thật ra kịch bản như thế nào đều do bọn họ chuẩn bị, ta chỉ đứng trước sân khấu thôi. Anh rể, ngươi có thể giúp ta đòi lại công đạo được không? Bọn họ không phải người, bọn họ bóc lột ta, nghiền ép ta một cách vô tình.”
“Được rồi, đừng nói mấy câu dở hơi như thế này nữa.” Hạ Thiên bó tay với nha đầu này. Mười hai năm trước, con bé đã là đứa ham tiền. Nếu không có lợi ích bên trong, làm sao con bé có thể tích cực như vậy?
Liễu Hàm lại biến thành bộ dạng chim cút, cười hì hì nói với Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi là tỷ phu của ta, chúng ta còn có giao tình nhiều năm như vậy, không thì ngươi cho ta ít tiền, ta ra nước ngoài học, như vậy ta không bôi đen ngươi để kiếm tiền nữa.”
“Im, muốn tiền thì tự mình đi kiếm.” Hạ Thiên liếc mắt nhìn Liễu Hàm, hờ hững nói: “Ta và ngươi chẳng có giao tình gì hết. Nha đầu ngươi trước kia còn muốn lừa ta.”
Liễu Hàm đáng thương nói: “Không đến lò gạch được không?”
“Vậy ngươi muốn đến chỗ nào?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Cho ta đến tập đoàn Thần Y làm Tổng giám đốc được không?” Liễu Hàm há miệng nói, gương mặt tràn ngập hưng phấn: “Ta thấy Tô tỷ tỷ, còn có Lam tỷ tỷ làm việc vất vả quá, ta nghĩ ta có thể đảm nhiệm được. Dù sao, khi còn học đại học, ta cũng đã học qua quản lý tài chính chuyên nghiệp. Hơn nữa còn đọc rất nhiều truyền ký của các danh nhân, đánh máu gà cũng có một tay.”
Mặt Hạ Thiên vẫn không thay đổi. Nghe xong, hắn nói với Lam Y Nhân: “Tăng thêm cho nàng ta hai trăm vạn. Nếu khiêng gạch không đủ hai trăm vạn, chỗ nào cũng không cho phép nàng ta đi.”
“Vâng, ta lập tức đi sắp xếp ngay.” Lam Y Nhân nín cười, nhẹ gật đầu.
Liễu Hàm giống như bị sét đánh, mặt giống như thiếu phụ bị oan: “Anh rể, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?”
“Ta diệt khẩu cái gì? ’ Hạ Thiên nhếch miệng.
“Thật ra ta biết một bí mật.” Liễu Hàm nháy mắt, mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi đừng bảo ta đi khiêng gạch, ta sẽ nói bí mật này cho ngươi biết.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không hứng thú.”
“Này, tại sao ngươi không theo sáo lộ ra bài vậy?” Liễu Hàm tức giận đến mức vò đầu, tay chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi nên cảm thấy hứng thú mới đúng chứ, bởi vì chuyện này liên quan đến an toàn cá nhân Vân Tiểu Đông, thậm chí còn có nguy cơ ảnh hưởng đến yên ổn hậu cung ngươi, cuối cùng tập đoàn Thần Y của ngươi sẽ sụp đổ.”
“Tiểu nha đầu ngươi ngược lại học được không ít chữ nhỉ.” Hạ Thiên vẫn hờ hững: “Tuy nhiên, bí mật này, ngươi thích thì cứ nói, ta cũng không ép ngươi.”
“Được, ngươi lợi hại.” Liễu Hàm biết Hạ Thiên ăn chắc mình, đành phải chép miệng nhận sợ: “Ta nói còn không được sao?”
Dừng lại vài giây, Liễu Hàm suy nghĩ thật kỹ từ ngữ, sau đó nói: “Ta phát hiện gần đây Vân Tiểu Đông có chút kỳ quái, giống như đang tham gia một tổ chức nào đó. Tuy nhiên đại học Giang Hải có rất nhiều câu lạc bộ kỳ quái, nhưng câu lạc bộ mà nàng ấy tham gia lại không giống.”
“Có cái gì không giống?” Hạ Thiên hỏi.
“Cụ thể ta không nói được.” Liễu Hàm ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, nói tiếp: ‘Tuy nhiên, Thạch Thuần đã theo dõi nàng ấy, biết được một số tình huống, hình như Vân Tiểu Đông bái một ai đó làm sư phụ, sau đó muốn tu tiên thì phải.”
Lam Y Nhân nghe xong, không khỏi cau mày: “Tu tiên? Chẳng lẽ còn có tổ chức lừa đảo nào trà trộn vào đại học Giang Hải sao?”
“Câu lạc bộ đó rất bí mật, người bình thường không vào được.” Liễu Hàm thấy Hạ Thiên và Lam Y Nhân có hứng thú đối với đề tài này, liền nói: “Về sau, ta và Thạch Thuần muốn thử gia nhập câu lạc bộ đó, kết quả, câu lạc bộ rất nhanh đổi địa chỉ. Sau đó, Vân Tiểu Đông còn cố ý đến cảnh cáo chúng ta, bảo chúng ta đừng can thiệp vào chuyện của nàng ấy. Cho nên, chúng ta cũng không tiếp tục tìm hiểu nữa.”
“Có khi nào là đám người trước kia không?” Lam Y Nhân lập tức nhớ đến chuyện Vân Tiểu Đông đã từng bị đánh lén: “Rất có thể bọn họ thay đổi sách lược, định tẩy não Vân Tiểu Đông?”
Hạ Thiên cũng không để trong lòng: “Có phải hay không, chúng ta đi tìm Vân Tiểu Đông hỏi không phải sẽ biết sao?”
“Cũng đúng.” Lam Y Nhân gật đầu: “Việc này chúng ta đã không để ý, đã hơi chủ quan rồi.”
“Không liên quan gì đến mọi người.” Hạ Thiên khoát tay với Lam Y Nhân: “Bất kể chú ý như thế nào, trong những nơi hẻo lánh không đáng chú ý chắc chắn sẽ có chuột và gián.”
Lam Y Nhân nói: “Ta thấy vẫn nên cho người âm thầm điều tra một chút hành tung và trạng thái, còn có trò chuyện của Vân Tiểu Đông trong thời gian này.”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên trực tiếp bác bỏ đề nghị này: “Chúng ta đến đại học Giang Hải tìm Tiểu Đông hỏi trực tiếp là được.”
Trong quan niệm của hắn, không cần thiết phải vì chút chuyện nhỏ mà ảnh hưởng hành động tự do của người bên cạnh, thậm chí áp đặt quyền lợi bình thường của bọn họ.
Có vấn đề thì giải quyết vấn đề thôi.
Vấn đề có thể giải quyết thì không còn là vấn đề,
Không cần thiết bởi vì xuất hiện vấn đề mà phản ứng quá độ, sau đó dò xét người của mình, tạo thành hiểu lầm không đáng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận