Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1915. Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không

Trong tiềm thức Y Tiểu Âm muốn nói điều gì đó, chẳng hạn như nói với hắn không được gây ra các loại tai họa cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì, bởi vì nàng biết nếu nói ra cũng sẽ không có tác dụng gì.
Về việc Ninh Nhuỵ Nhuỵ có bị Hạ Thiên gây hoạ hay không, kể từ khi nàng ấy trở thành người tu tiên, Y Tiểu Âm đã hiểu, nàng ấy đang đợi được Hạ Thiên gieo hoạ.
Nhưng Y Tiểu Âm cũng biết một điều, chuyện kia đối với Nhuỵ Nhuỵ mà nói thì chưa chắc đã là chuyện xấu, nàng cũng không muốn nói dối là không muốn trở thành người tu tiên. Đối với người bình thường, có thể trở thành người tu tiên thực sự là một cơ hội hiếm có.
Trên thực tế, nàng cũng không bài xích việc trở thành người tu tiên, chẳng qua nàng chỉ không thích quá trình trở thành người tu tiên mà thôi, nhưng nàng thực sự thích kết quả.
Chưa kể đến những chỗ tốt như thanh xuân mãi mãi không già, không bệnh tật, không đau đớn, ít nhất vì vậy mà nàng có thể trở thành một bác sĩ giỏi hơn.
“Ai thì ngươi cứ tự quyết định đi, nhưng nếu ngươi thực sự muốn tìm thấy được thứ mình cần từ thế giới người bình thường, vậy ta khuyên ngươi tốt nhất nên lắng nghe Nhuỵ Nhuỵ nhiều hơn. Ngoài ra, bây giờ Nhuỵ Nhuỵ đang ở với Thạch Thuần, Thạch Thuần đã là một người tu tiên từ mười năm trước, nhưng những năm qua, nàng ấy vẫn luôn sống trong thế giới của người bình thường, người thường không nhìn ra được gì khác biệt, nói cách khác, nàng có kinh nghiệm giao tiếp với người bình thường.” Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên thản nhiên nói.
Nàng thực sự đồng ý với cách sống của người bình thường, dù sao thì trên thế giới này, người tu tiên ít đến đánh thương, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có người tu tiên chân chính tồn tại ở nơi đây.
Nếu như thế giới này có càng nhiều tư liệu liên quan đến Nghịch Thiên Đệ Bát Châm. Cho dù ở trong quá khứ chúng tới đây như thế nào, thì hiện tại hơn phân nửa là được giấu trong nhà người bình thường nào đó, hoặc ở một xó xỉnh mà không ai để ý đến.
Bất kể như thế nào, Y Tiểu Âm thật sự hy vọng Hạ Thiên có thể tu luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm. Mặc dù hắn không phải là người tốt lành gì, nhưng khi nàng nhìn lại, về cơ bản hắn so với những người tu tiên cường đại khác cũng không xấu lắm. Mà theo như Dạ Ngọc Mị, người mà Hạ Thiên mê luyến đã nói thì hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi.
“Vợ Y Y, thật ra ta cũng rất có kinh nghiệm giao tiếp với người bình thường, nhưng ta có thể học theo kinh nghiệm của Tiểu muội chân dài.” Hắn thuận miệng nói, trong đầu hắn bắt đầu hình dung ra đôi chân siêu dài của Nhuỵ Nhuỵ. Sau đó, hắn so sánh nó với đôi chân dài của Y Tiểu m, ừm, trong lúc nhất thời, hắn phát hiện ra hình như bản thân đang thực sự nhớ tới đôi chân dài của nàng ấy.
Bây giờ, Ninh Nhuỵ Nhuỵ lại có chút phiền.
Nàng đang không ở Vọng Cảng mà ở trên một hòn đảo cách Vọng Cảng hàng trăm km, đây là một làng du lịch trên đảo đã được phát triển từ nhiều năm trước, so với những làng du lịch trên đảo mới phát triển mà nàng đã từng đến trước kia mà nói, nơi đây không chỉ có đầy đủ hơn về cơ sở vật chất mà còn có rất nhiều khách du lịch đến nghỉ dưỡng.
Nhưng vấn đề là Ninh Nhuỵ Nhuỵ thực sự không có tâm trạng đi nghỉ, lý do nàng đến đây thật ra là bị Thạch Thuần kéo tới.
Trên danh nghĩa, Thạch Thuần nói là để tránh phóng viên bát quái, nhưng thật ra Thuần Thuần nha đầu kia chỉ muốn đến chơi mà thôi, điều khiến Nhụy Nhụy không nói nên lời là tác phong của nữ lưu manh Thạch Thuần càng ngày càng khoa trương, thỉnh thoảng lại đến sàm sỡ nàng, thực sự còn quá phận hơn tên biến thái chết tiệt Hạ Thiên kia nữa.
Mặc dù bị một nữ nhân phi lễ dường như không phải là chuyện gì to tát, hơn nữa bản thân Thạch Thuần cũng là một siêu cấp đại mỹ nữ, nhưng Ninh Nhuỵ Nhuỵ vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Bây giờ nàng đang rất nghi ngờ, nàng ấy sẽ không thực sự có xu hướng đồng tính luyến ái chứ?
Điều duy nhất khiến Ninh Nhuỵ Nhuy cảm thấy may mắn là dưới sự kiên trì của nàng, Thạch Thuần đã đưa Tôn Vân người bạn cùng phòng trước đây của nàng đến cùng.
Giống như bây giờ, Tôn Vân đang lôi kéo Thạch Thuần đi chơi, trong khi Nhuỵ Nhuỵ tìm một nơi để dọn dẹp.
Đáng tiếc là muốn thanh tịnh cũng không dễ dàng, trừ phi trốn trong phòng yên tĩnh, nhưng hiện tại nàng lại đang ở bên ngoài, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Thực ra Ninh Nhuỵ Nhuỵ đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở bãi biển với một ly nước trái cây trên tay, nàng đeo kính râm vừa uống nước trái cây vừa ngắm biển cả, thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Đối với nàng, người đã từ nhỏ ngâm mình trong hồ bơi mà nói, nàng thực sự thích ở dưới nước, nàng có cảm giác thân thiết với biển một cách tự nhiên.
Vấn đề bây giờ chính là có ai đó đang ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ghế dài tất nhiên là rất dài, về lý thuyết thì ba bốn người muốn ngồi trên đó cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại vấn đề là ở chỗ, bên cạnh hai người vẫn còn những băng ghế trống, mà người đó cứ nhất định phải ngồi ở đây, đặc biệt đây là một nam nhân, việc đấy khiến cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy rằng hắn ta định đến để bắt chuyện.
Ừm, không phải sao, ý nghĩ vừa mới nảy ra đã trở thành hiện thực.
“Vị mỹ nữ này, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?” Vẫn là kiểu câu nói cũ sáo rỗng đó.
“Vị tiên sinh này, ta tin là ngươi đã từng gặp qua ta rồi, ta cũng chắc chắn rằng ta chưa từng gặp ngươi.” Giọng nói của Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút lạnh lùng, nói xong nàng trực tiếp đứng dậy, đôi chân đẹp siêu dài của nàng bước được mấy chục mét thì ngồi xuống một chiếc ghế dài trống khác.
Nam nhân khiến cho Ninh Nhuỵ Nhuỵ có chút không chịu được lại đi tới, sau đó hắn tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế dài đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận