Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2390. Không xứng làm người

“Xưng bá địa cầu, ngốc nghếch vậy trời, ngươi mới đến tuổi dậy thì hả?” A Cửu cảm giác có chút nực cười, không khỏi trào phúng một câu.
Đoạn Nhất Lang thản nhiên nói: “Chuyện này không phải là ngốc, cũng không phải ngây thơ, mà là việc có thể thực sự xảy ra.”
“Những năm này Đoạn mỗ nắm trong tay 50% sản nghiệp chế thuốc của toàn cầu, dựa vào phần linh khí trước đó lấy được, cộng thêm tài sản mấy trăm triệu cũng không phải nói giỡn, ngược lại đã tương đối ổn thỏa.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta thấy 50% đó chế tạo thuốc giả thì có.”
“Mặc kệ là thuốc giả hay thật, chỉ cần có thể kiếm tiền, thì đó chính là thuốc tốt.”
Đoạn Nhất Lang cũng không ngại người khác vạch trần hắn, “Kiếm được tiền, ta mới có thể chiếm được càng nhiều phần ngạch.”
“Chiếm được càng nhiều phần ngạch, ta liền có thể kiếm được nhiều tiền hơn, đây là một loại tuần hoàn kinh tế tốt nhất.”
A Cửu lạnh giọng hỏi lại: “Vậy ngươi có nghĩ tới những người bị thuốc giả của ngươi hại chết hay không?”
“Ta là tu tiên giả, tại sao phải để ý sống chết của những con kiến hôi kia?”
Vẻ mặt Đoạn Nhất Lang vô cùng ngạo nghễ, lạnh lùng nói ra: “Có thể cống hiến của cải cho con đường trường sinh của ta, thì chính là niềm vinh hạnh của những con kiến hôi đó.”
“Ta thấy ngươi vốn không xứng làm người!”
A Cửu đặc biệt chán ghét loại người coi kẻ khác như sâu kiến, còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng gọi là tu tiên giả, “Chúng ta không thể hợp tác với súc sinh, cũng không ngại loại bỏ thứ bại hoại như ngươi.”
“Ha ha, Cửu tiểu thư đây là bùng nổ tinh thần trọng nghĩa?”
Đoạn Nhất Lang sờ lên chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, cười như không cười nói: “Nếu có một ngày, người nào đó tìm được ngươi, nói ngươi giết chết mấy ngàn con, thậm chí mấy vạn con kiến, tiếp đó muốn giết ngươi để báo thù cho đám kiến hôi kia, ngươi có cảm thấy mắc cười hay không?”
A Cửu mắng một câu: “Ta chỉ cảm thấy ngươi rất mắc cười.”
“Hạ Thiên, ngươi không khuyên Cửu tiểu thư chút sao?”
Đoạn Nhất Lang cảm giác A Cửu không thể nói lý nữa, “Con đường trường sinh ở ngay trước mắt, chỉ cần chúng ta hợp tác, lấy được nhiều phần ngạch linh khí, sau đó có thể khống chế toàn bộ thế giới, tiền đồ đại nghiệp như vậy, chẳng lẽ các ngươi không động tâm?”
“Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Còn có cái gì phần ngạch linh khí, tiền đồ đại nghiệp, thực sự nhàm chán muốn chết.”
“Muốn tu tiên thì ngươi thành thật tu tiên đi, dùng tiền mua linh khí cũng là chuyện của mình ngươi, nếu nhất định muốn làm cái gì mà khống chế thế giới, còn xưng bá địa cầu, ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”
Hai mắt Đoạn Nhất Lang hơi nheo lại, ý vị không rõ hỏi: “Nói như vậy, các ngươi từ chối đề nghị của ta ?”
“Ta cũng có một đề nghị này.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Nếu như ngươi làm theo, thì trường sinh bất lão hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Ồ, đề nghị gì?”
Đoạn Nhất Lang đúng là có chút hứng thú, dù sao hắn biết Hạ Thiên có Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, mặc dù chưa biết Hạ Thiên luyện đến châm thứ mấy, nhưng ít ra cũng có khả năng luyện đến châm thứ bốn.
“Về nhà mua một cái quan tài, tiếp đó tự đoạn kinh mạch, phong bế đan điền khí hải, sau đó nằm vào.”
Hạ Thiên chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: “Để cho con cháu đời sau của ngươi mỗi năm chuyển cho ngươi một chút linh khí, cam đoan ngươi có thể thiên thu vạn đại, vĩnh viễn không chết.”
“Hoặc là mua mai rùa vạn năm, rồi ngươi chui vào trong đó, giảm bớt tiêu hao, cũng có thể sống một hai ngàn năm.”
A Cửu nghe thấy đề nghị này của Hạ Thiên, không thể nín cười, cái tên lưu manh đáng chết này mắng người sao mà phải độc ác như thế.
“Bộp!”
Đoạn Nhất Lang lập tức nổi giận, một đập nát bấy cái bàn trước mặt, đằng đằng sát khí liếc nhìn Hạ Thiên: “Ngươi dám trêu đùa ta!”
Vẻ mặt Hạ Thiên nom có vẻ vô cùng chân thành: “Ta đang nghiêm túc bàn bạc với ngươi cơ mà, hơn nữa cam đoan tuyệt đối hữu hiệu!”
“Hạ Thiên, ngươi không nên tìm chết!”
Đoạn Nhất Lang xiết chặt nắm đấm, đáy lòng tức giận có chút không kiềm chế nổi, “Đừng tưởng rằng ngươi kết kim đan, liền có thể tung hoành thiên hạ.”
“Ở Tiêu Đảo này ta có ít nhất một trăm phương pháp giết chết ngươi!”
“Phải không, vậy sao ngươi còn không nhanh lấy ra?” Hạ Thiên cười hì hì hỏi ngược lại.
Hai mắt Đoạn Nhất Lang bỗng dưng lóe sáng, đưa tay làm thủ thế muốn bóp cổ Hạ Thiên.
“Đoạn Nhất Lang, ngươi muốn làm gì!”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng quát to.
Hạ Thiên liếc mắt nhìn thử, phát hiện người tới lại là người quen.
A Cửu rõ ràng cũng nhận ra người này, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
“Ứng Hiểu Nguyệt, ngươi muốn xen vào việc của người khác à?”
Đoạn Nhất Lang hung ác trừng người tới, lạnh giọng nói.
Ứng Hiểu Nguyệt chậm rãi bước đến, khuôn mặt đẹp đẽ không chút biểu tình, thản nhiên nói: “Ta đang cứu ngươi đấy, nếu như ngươi dám động thủ, thì người chết sẽ là ngươi.”
“Ha ha, ngươi thật sự nhìn trúng nam nhân này?”
Đoạn Nhất Lang có chút không thể nào hiểu được, chỉ vào Hạ Thiên: “Ta muốn giết hắn hoàn toàn không hề tốn sức, chỉ cần bóp nhẹ một phát thì hắn chắc chắn phải chết.”
Hạ Thiên vừa cười vừa nói: “Vậy sao ngươi còn không bóp đi?”
“Thật sự cho rằng ta không dám ư?”
Đoạn Nhất Lang chịu không nổi kích thích, thật sự bóp mạnh vào hư không đối diện.
Sau đó chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, chính là âm thanh xương cổ vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận