Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3773: Chúng ta chỉ đến ăn cơm

“Đúng là phiền phức thật.” Dương San nghe xong, không khỏi mỉm cười: “Vậy ngươi dự định giải quyết phiền phức này như thế nào?”
Bạch Tiểu Tuyết thở dài, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Chi bằng ta bảo nhà bếp nấu hai món khác cho các ngươi, lần này sẽ bỏ độc dược, các ngươi giả bộ như không biết, sau đó ăn hết.”
“Ngươi bị ngốc à?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Vừa rồi ta cũng đã nói, ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, ngươi có hạ độc gì cũng vô dụng thôi.”
“Mặc dù không biết vì sao các ngươi lại không bị trúng độc, nhưng nghĩ đến hạ độc đích thật cũng không có tác dụng gì.” Gương mặt Bạch Tiểu Tuyết hiện lên sự khó xử: “Nhưng lệnh bên trên chính là để các ngươi trúng độc, hơn nữa còn nhất định phải nhiễm độc nguyệt hương.”
Dương San hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì bên trên có người coi trọng mặt của ngươi, còn có sinh cơ bừng bừng trong cơ thể ngươi.” Bạch Tiểu Tuyết cũng không che giấu, nói thẳng: “Cho nên, các ngươi nhất định phải trúng Nhiễm Nguyệt Hương. Nếu không, ta sẽ không cách nào bàn giao.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi còn sống chưa đến mấy giây, không cần phải bàn giao.”
“Uy hiếp này của ngươi, một chút cường độ cũng không có.” Bạch Tiểu Tuyết nghe xong liền lắc đầu, có chút khinh thường nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không trúng độc, ta lại càng không thể trúng độc. Bởi vì ta chính là vật thí nghiệm các loại đan dược, độc dược của Bạch gia, đã sớm bách độc bất xâm.”
“Thật sao?” Hạ Thiên cười một tiếng.
Bạch Tiểu Tuyết kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, nếu ngươi không tin, ngươi có thể thử…A!”
Lời còn chưa nói hết, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, cổ họng ngòn ngọt, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu đen.
“Không thể nào?” Bạch Tiểu Tuyết nhìn máu đen mà nàng ta phun ra: “Ta không thể trúng độc? Ta đã sớm bách độc bất xâm, ngươi đã làm gì ta?”
“Chẳng làm gì cả.” Hạ Thiên nói: “Ngươi cũng không phải bách độc bất xâm, chỉ là các loại độc tính trong cơ thể ngươi đạt đến trình độ cân bằng kỳ diệu mà thôi. Chỉ cần phá vỡ sự cân bằng này, ngươi tất nhiên sẽ độc phát thân vong.”
Bạch Tiểu Tuyết cảm nhận được lục phủ ngũ tạng dâng lên một sự đau đớn không cách nào nói rõ, sau đó cả gương mặt nàng cũng trở nên khô héo. Điều này đã trực tiếp phá vỡ phòng ngự trong lòng của nàng ta: “Tại sao lại như vậy? Ta không muốn chết, xin hãy cứu ta.”
“Vừa rồi ngươi còn rất ung dung mà, tại sao nhanh như vậy đã suy sụp rồi?” Dương San lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Tuyết: “Nói, là ai sai khiến ngươi?”
“Là Lệ Lệ Á.” Bạch Tiểu Tuyết một chút do dự cũng không có, nói thẳng tên của cố chủ: “Nàng ấy là thượng cấp của ta, là nàng ấy ra lệnh cho ta làm như vậy.”
Dương San cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Quả nhiên là nàng ta, ngươi chắc phải biết thêm chút gì đó chứ.”
“Trước đừng hỏi mấy cái này, ngươi hãy giải độc cho ta đi.” Bạch Tiểu Tuyết sờ mặt mình: “Mặt của ta sắp không chịu nổi rồi. Ta không muốn biến thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Dương San lạnh lùng nói: “Vừa rồi ngươi đối với người khác cũng không phải thái độ này, ngươi hãy nói ra những gì mình biết đi.”
Không đợi Dương San truy vấn, Bạch Tiểu Tuyết đã nói ra những gì mình biết.
“Những chuyện này đều do Lệ Lệ Á làm, ta và các ngươi không hề có thù oán, tại sao lại chủ động trêu chọc các ngươi chứ?”
“Thật ra, từ lúc có cái bình chọn mười hướng dẫn viên du lịch đẹp nhất, nàng ta đã hận ngươi, đồng thời cũng coi trọng mặt của ngươi.”
“Mỹ nữ đến tham gia đại hội lần này, thật ra là do nàng ta nhờ tập đoàn Lăng Tiêu phát thiệp mời, mục đích là cướp đoạt gương mặt và sinh cơ của các ngươi.”
“Anh trai của nàng ta Hoàng Vũ Thực cũng không phải loại người tốt lành gì, thường xuyên giúp nàng ta làm mấy chuyện ác này.”
“Còn nữa, Lệ Lệ Á là tình nhân của một thành viên hạch tâm nào đó của Bạch gia.”
“…”
Dương San im lặng nhìn Bạch Tiểu Tuyết. Nữ nhân này đúng là phức tạp. Lúc thì thuần lương ngây thơ, lúc thì độc ác ngoan lệ. Bây giờ lại điềm đạm đáng yêu…. Hoàn toàn chẳng biết cái nào là thật cái nào là giả.
“Ông xã, chúng ta xử lý nàng ta như thế nào?” Dương San hỏi.
Hạ Thiên nói: “Chẳng có tác dụng gì, chúng ta đến là để ăn cơm mà.”
“Cũng đúng, vậy để nàng ta tự sinh tự diệt ở đây đi.” Dương San gật đầu, lập tức nghĩ đến Lệ Lệ Á: “Tuy nhiên, cố chủ của nàng ta không thể tùy ý buông tha. Nếu không, về sau nàng ta sẽ còn đến gây chuyện với chúng ta nữa.”
Bạch Tiểu Tuyết vội vàng kêu ầm lên: “Đừng bỏ ta ở đây, mau giải độc cho ta, ta sắp không chịu nổi rồi.”
“Đây là ngươi gieo gió gặt bão, chẳng trách được người nào.” Dương San cũng không rảnh có lòng tốt với người này. Một khi cứu loại người này, lúc nào cũng sẽ bị cắn ngược một cái, hơn nữa kết cục bây giờ là do nàng ta tự tìm.
Sau hai ba giây, Bạch Tiểu Tuyết không còn tiếng động, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
“Ông xã, chúng ta đi thôi.” Dương San lắc đầu, khoác tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương San, cả hai rời đi.
Chờ hai người đi không bao lâu, lại có mấy bóng người bước vào nhà hàng, trong nháy mắt đã kéo thi thể đi, thanh lý toàn bộ.
Một lát sau, lại có thêm mấy người đến, nhà hàng lại thay bảng hiệu, tiếp tục kinh doanh, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận